Người đàn ông lắc đầu, "Không, không phải......"

Hắn thật cẩn thận vươn tay ra chạm vào thanh niên của hắn, người yêu của hắn.

"Tiểu Mộc, anh là bị Đàm Đào hạ thuốc, em biết mà, y là người âm hiểm như thế nào......"

Tạ Mộc còn nằm trên giường trị liệu, khi bàn tay Bạc Khâm chạm đến, cậu cũng không tránh né, chỉ là vẫn luôn nhìn hắn.

Nhìn cái người, bắt đầu từ cao trung, vẫn luôn là người đàn ông mà cậu ngưỡng mộ.

"Bạc Khâm......"

Thanh âm của cậu rất nhẹ, nghe như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, "Lần đầu tiên anh gặp, là khi nào?"

Bạc Khâm đang ôm cậu biểu tình bỗng nhiên cứng ngắc, ánh mắt rũ xuống, lần đầu tiên, nói sự thật.

Hắn biết, hiện tại dù nói dối đã không có ý nghĩa gì.

"Thời điểm em năm nhất, anh có việc đi đến trường em học, đã nhìn thấy em."

Trên mặt thanh niên lộ ra một cái cười nhạt.

Cậu nói, "Anh là cố ý."

"Cố ý nhận tôi vào công ty, cố ý khiến tôi thích anh......"

"Tiểu Mộc, anh là thật sự thích......"

Lời này nói ra, thậm chí ngay cả chính người đàn ông cũng thấy không hề có tí sức thuyết phục nào.

Nhưng thanh niên lại cười.

Trên khuôn mặt tái nhợt của cậu, chậm rãi lộ ra một nụ cười.

Thanh âm hạ thấp, "Tôi tin tưởng anh."

Không ai có thể biết tâm tình hiện tại của Bạc Khâm hiện là như thế nào, cơ hồ không khác gì với việc được đặc xá vậy.

Hắn thật cẩn thận ôm người yêu của mình, khẩn trương lại ôn nhu, không ngừng cúi xuống hôn lên cái trán lạnh băng của cậu.

"Tiểu Mộc, anh biết sai rồi, anh là sợ em thương tâm, em đừng trách anh có được không, xin em......"

Khi còn nhỏ, thời điểm bị ông nội phạt quỳ một đêm ở từ đường, hắn không cầu.

Khi con chim nhỏ bị thả bay, hắn không cầu.

Nhưng hiện tại, hắn lại cầu.

Hắn cầu xin người yêu tha thứ cho hắn.

Bạc Khâm sợ hãi.

Lần đầu tiên, sợ hãi như vậy.

Lúc thanh niên mở mắt ra nhìn về phía hắn, người đàn ông trước nay đều nắm chắc thắng lợi trong tay, đáy lòng rốt cuộc xuất hiện sợ hãi.

Trong mắt Tạ Mộc, không có tình yêu đối với hắn.

Sao có thể chứ?.

Truyện Đoản Văn

Tiểu Mộc yêu hắn như vậy, thậm chí không hề khoa trương mà nói, cậu yêu Bạc Khâm còn hơn cả yêu chính bản thân mình.

Đây không phải là lần đầu tiên người đàn ông đối mặt với Tạ Mộc như vậy.

Nhưng lần trước, là cậu bị bệnh.

Tiểu Mộc chân chính, yêu hắn, kính hắn, trong mắt, trong lòng, tất cả đều là hắn.

Bạc Khâm nói xong, thấy thanh niên chỉ là tái mặt nhìn mình, đôi môi xinh đẹp kia, đôi môi bị hắn ngậm vào miệng mà đùa nghịch vô số lần, trước sau không hề nói ra lời tha thứ.

Chuyện này không bình thường, Tạ Mộc yêu hắn như vậy, sao có thể không tha thứ cho hắn.

Trước kia, cho dù là hắn tự tay đem cậu đẩy đến trong lòng Đàm Đào.

Tiểu Mộc không phải cũng là, tìm trở về sao?

"Bạc Khâm......"

Người trong lòng mở miệng, trong thanh âm bình thường luôn là tràn ngập ôn nhu cùng tín nhiệm, giờ đây lại tràn đầy mỏi mệt.

"Buông tha cho tôi đi."

Người đàn ông dừng lại trong chớp mắt, trên khuôn mặt anh tuấn kia, lộ ra biểu tình trống rỗng ngắn ngủi.

Hắn không tin lời như vậy là Tiểu Mộc của hắn nói ra.

Không có khả năng, Tiểu Mộc yêu hắn, yêu hắn......!

Làm sao có thể, muốn rời đi hắn......!

"Tiểu Mộc......" Người đàn ông gian nan mở miệng, hắn liếm liếm đôi môi có chút khô, mang theo quan tâm hỏi, "Em có phải lại sinh bệnh rồi đúng không?"

"Cái kia, cái nhân cách thứ hai gì kia, lại xuất hiện có phải hay không?"

Hắn cẩn thận, giống như là dỗ dành một đứa bé, vỗ vỗ nhẹ vào lưng người trong lòng, ôn nhu nói, "Đừng sợ, anh sẽ chữa khỏi cho em."

Trong mắt thanh niên tràn đầy bi ai, mặt cậu tái đi, cả người vô lực dựa vào trên người người yêu, nhìn hắn yêu cầu bác sĩ xóa bỏ cách thứ hai.

"Bạc tổng, nhân cách thứ hai, đã xóa bỏ rồi......"

Vị bác sĩ đáng thương đã sớm bị hai kẻ điên này lăn lộn khổ đến mức không thể nói nổi, gã nhìn thấy thần sắc người đàn ông bỗng nhiên trở nên hung ác, sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.

"Ngài không phải đã nhìn thấy sao? Nhân cách kia đã chết......"

"Câm miệng!"

Người đàn ông tuấn mỹ bỗng nhiên bạo nộ, hắn vươn tay, đem hết đồ trên bàn đặt bên cạnh đó gạt xuống mặt đất.

Sao có thể đã xóa bỏ rồi, nhất định là nhân cách thứ hai lại xuất hiện.

Nhân cách kia không có ký ức yêu nhau của họ, trong lòng đều nghĩ đến Đàm Đào, cho nên mới sẽ như vậy.

Nhất định là cái dạng này, là cái dạng này.

Người đàn ông nghĩ, thương tiếc ôm chặt lấy thanh niên.

"Tiểu Mộc, không phải sợ, anh sẽ cứu em, anh sẽ bảo hộ em, đừng sợ, đừng sợ......"

Hắn cưỡng chế ra lệnh cho bác sĩ mau chóng đem cái nhân cách thứ hai đáng chết kia xóa đi, bác sĩ không dám ra tay, chỉ có thể nằm liệt trên mặt đất, phí công giải thích.

"Bạc tổng, đây thật sự là Tạ tiên sinh......"

"Hơn nữa, cậu ấy trong thời gian ngắn phải liên tục trải qua thôi miên, hiện tại thật sự, thật sự không thể tiếp tục nữa......"

Sao có thể, không có khả năng.

Tên này nhất định là lang băm.

Bạc Khâm hận không thể đem bác sĩ trước mặt trực tiếp cột vào đá ném xuống biển, nhưng hắn còn có chuyện càng quan trọng phải làm.

"Tiểu Mộc......"

Đầu ngón tay thon dài có chứa vết chai mỏng của người đàn ông, quý trọng, mà lại ôn nhu dừng lại trên hai má trắng nõn của thanh niên.

Hắn thật cẩn thận chạm vào, giống như sợ chạm vào làm đau người yêu của hắn.

Thanh âm từ tính ôn nhu hỏi, "Em bị bệnh, anh đưa em về nhà, chúng ta tìm bác sĩ tốt nhất, thật tốt mà trị liệu có được không?"

Thanh niên trước sau đều bình tĩnh nhìn hắn.

"Tôi không có bệnh."

"Em bị bệnh, anh biết em bị bệnh......" Biểu tình trên mặt người đàn ông trở nên hoảng loạn, hắn chân tay luống cuống ôn nhu mà lại nôn nóng vỗ ở trên người thanh niên.

"Người bị bệnh, đều sẽ không nói chính mình sinh bệnh, Tiểu Mộc đừng sợ, anh sẽ chữa khỏi cho em......"

Bạc Khâm đem người ôm lên, người yêu ở trong lòng hắn, nhưng vì cái gì, trong lòng lại vắng vẻ như vậy.

Tạ Mộc rất nhẹ, từ khi cậu ra viện, thật giống như vẫn luôn như thế, chưa khi nào mập lên được, người đàn ông dễ như trở bàn tay ôm cậu đi về phía trước.

Lỗ tai cậu dán trên lồng ngực rắn chắc của Bạc Khâm, có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập dồn dập mà lại hoảng loạn của người đàn ông.

Bạc Khâm cũng có thể nghe được, Tiểu Mộc của hắn đang nói, "Bạc Khâm, thả tôi xuống, chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình đi."

Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình......!

Người đàn ông càng ôm chặt thanh niên vào trong lòng, ôn nhu nói khẽ với người yêu: "Tiểu Mộc, đời này của em, cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh.".