☆ Chương 50: Tin tức ngoài ý muốn

---------------Editor: Mèo---------------

Chiếc Audi màu đen chở Lâm Tích Lạc đi vào Lâm thị.

Cuối hạ đầu thu, ban đêm, không khí lạnh hơn.

Ánh trăng trong trẻo, lẳng lặng đổ xuống, chiếu vào ngôi nhà cổ của Lâm thị với hơn 100 năm lịch sử.

Đôi giày da màu đen thủ công dừng trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy có người nói, Lâm Tích Lạc mở cửa, đi vào.

Hương thơm thanh nhã phiêu tán, quanh quẩn trong thư phòng mang đậm phong cách cổ xưa.

Ngọn đèn rực rỡ, xuyên qua chiếc đèn làm từu gỗ cây tử đàn chạm rỗng Hoa Điêu, khiến không khí trong phòng càng thêm cổ xưa.

Lâm baba đứng trước bàn từ gỗ cây hoa lê, trên giấy múa bút vẩy mực, nghe thấy thanh âm Lâm Tích Lạc, không ngẩng đầu, "Đến rồi?"

"Vâng, " Lâm Tích Lạc cởi giầy, hướng bên trong đi đến.

Đi đến bên cạnh ba mình, hắn lẳng lặng nhìn trên giấy Tuyên Thành màu trắng lưu lại nét bút lông của Lâm baba, dần dần vạch ra một chữ "Mưu".

Viết xong, Lâm baba đặt bút lên giá, quay đầu nhìn về phía Lâm Tích Lạc, "Tích Lạc, con thấy chữ này thế nào?"

Lâm Tích Lạc liếm môi, ánh mắt màu đen không rời nhìn chằm chằm vào chữ, " Chữ Mưu, vừa có thể hiểu là mưu kế, cũng có thể là âm mưu, tuy là cùng một chữ, nhưng ý nghĩa lại không giống.

Một người không chỉ có đầu óc khôn khéo mà cần cả sự gan dạ để tìm mưu lược, đồng thời cũng phải che đi âm mưu bên trong.

Đối với lợi ích của gia tộc, cha là muốn con đáp ứng bọn họ.

Nhưng nếu chúng ta cự tuyệt, bọn họ thế tất sẽ không từ bỏ ý đồ.

Một khi bọn họ chuyển hướng sang Trịnh thị, với chúng ta mà nói thì sẽ trở thành vấn đề rất khó giải quyết."

"Đúng vậy, " Lâm baba đồng ý gật đầu.

Tạm dừng một lát, Lâm Tích Lạc trầm nhiên mở miệng, "Như vậy, hiện tại, điều duy nhất con có thể làm chính là đáp ứng bọn họ, đồng thời lấy từ Mưu này tự nhắc nhở chính mình, sẽ có ngày chúng ta độc chiếm cả S thị."

"Tích Lạc, cha biết con có suy nghĩ và cách làm của riêng mình, nhưng vì tương lai của Lâm thị, con bây giờ chỉ có thể nhượng bộ."

"Cha, con hiểu rồi."

Lâm Tích Lạc cáo biệt cha, trở vào trong xe hút một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

Qua một lúc lâu, một sự chua xót nổi lên trong mắt Lâm Tích Lạc.

Hắn lấy điện thoại ra, thanh âm trầm thấp ảm đạm thương tiếc, "Tiểu Phàm, thông báo cho toàn bộ giới truyền thông của S thị, bảo họ ngày mai đem chuyện kia công bố rộng rãi."

Lâm baba dời đi sau Lâm Tích Lạc, chậm rãi ngồi trở lại ghế nằm, nhìn bầu trời rồng lớn, trong mắt chỉ còn sự bất lực

Tích Lạc, ngàn vạn lần con đừng hận ta.

Vì tương lai Lâm thị, ta không thể không làm như vậy, giống như năm đó như vậy...!

* * * * * * * * * *

Một đêm vô mộng.

Tô Chính Lượng bị tiếng mưa ngoài cửa sổ đánh thức, cậu mở hai mắt, nhìn nhìn đồng hồ báo thức trên giường, thời gian còn sớm.

Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, không biết vì cái gì, hôm nay vẫn luôn cảm thấy có chút bất an, như là có chuyện gì không tốt sắp phát sinh, khiến cậu cực kỳ khó chịu.

Nằm trên giường một lúc, cậu thật sự nằm không nổi nữa, đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.

Trong nhà im ắng, mẹ còn chưa dậy, Tô Chính Lượng bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Bận rộn hơn nửa canh giờ, trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân của Tô mama, Tô Chính Lượng đi ra ngoài, "Mẹ, sao lại dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một chốc nữa?"

Tô mama lắc lắc đầu, "Ngủ không được, muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, nhưng con xem đó, hôm nay..."

Tô Chính Lượng thấy sắc mặt Tô mama không được tốt lắm, bước lên phía trước dìu bà ngồi vào bàn ăn, "Mẹ chắc là đói bụng rồi, bữa sáng con nấu rồi, mẹ ngồi xem ti vi một chút, con sẽ bưng đồ ra."

Tô mama gật gật đầu, mở TV, chuyển đến kênh tin tức.

Tô Chính Lượng xoay người trở lại phòng bếp, múc thêm một bát cháo, cho chút dưa muối bê ra ngoài.

Thấy Tô mama không dời mắt khỏi màn hình, Tô Chính Lượng kêu một tiếng, "Mẹ, ăn chút cháo trước đi, con đi lấy bánh mì."

Tô mama nhận bát cháo, vui mừng cười nói, "Con trai, vất vả cho con rồi."

Tô Chính Lượng cười cười, "Mẹ, sao lại nói vậy? Đây là việc con phải làm mà, " nói xong, cậu nhìn nhìn phòng bếp, "Bánh mỳ chắc được rồi, con vào đem ra."

Tô mama uống cháo, "Ừ."

Tô Chính Lượng lấy ra chén đĩa, chuẩn bị đem bánh mỳ mang đi ra.

Đột nhiên, trong phòng khách phát ra tiếng bát rớt xuống sàn vỡ vụn, khiến Tô Chính Lượng trong lòng cả kinh, lập tức chạy ra ngoài.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"

Chỉ thấy Tô mama đứng cách TV vài bước, ngón tay run rẩy chỉ tin tức TV đang phát, "Tiểu Lượng, con xem..."

Tô Chính Lượng ngẩng đầu nhìn TV, khuôn mặt xinh đẹp của MC đang dùng tiếng nói ôn nhu, nói rõ ràng từng chữ, "Theo các nguồn tin, Lâm Tích Lạc cùng Cố Hân Di từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lần đính hôn này của hai người..."

Không chờ MC nói xong, Tô Chính Lượng đã thấy thân thể Tô mama hơi hơi lay động một chút, sau đó liền ngửa ra sau.

"Mẹ!".