*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hướng Viễn Thần lúng ta lúng túng nhìn người đàn ông ở trước mặt. Đang định đi vào thang máy thì có một người đàn ông chạy tới tỏ tình với mình, chắc ai cũng chẳng biết phải làm sao mới được đi.
Hướng Viễn Thần chưa bao giờ nghĩ hắn lại có mị lực đến vậy, hơi mất tự nhiên gãi gãi mặt, hỏi: "Anh là ai ạ?"
Người đàn ông kia nghe xong có hơi kinh ngạc: "Chẳng lẽ em không biết anh sao?"
Hướng Viễn Thần gắng đè hàng tỉ con thoả nê mã đã phi điên cuồng trong lòng, lại cái câu chẳng lẽ em không biết này, đùa nhau hay gì!
Hướng Viễn Thần chỉ có thể mỉm cười nói: "Thật ngại quá, tôi chưa từng nghe nói."
"Em chưa từng nghe nói về anh á?" Vẻ mặt kinh ngạc của người kia thật sự rất thiếu đòn.
Người tự kỷ thì năm nào cũng có, nhưng tự kỷ được đến mức như thế này thì lại không nhiều. Tự tin bước lên sân khấu như vậy, còn muốn làm màu nữa chứ. Đừng có nói là sau mấy câu nói dạo đầu thì anh sẽ nói câu làm điên đảo ngàn vạn thiếu nữ gì đó nhá.
"Có lẽ em không biết, anh chính là người làm điên đảo..... Này này này, em đừng có đi mà." Lúc này Hướng Viễn Thần thật sự hy vọng Vu Vũ Hàm sẽ xuất hiện, cuối cùng cũng có thể lần được một người 2B (ngu ngốc) hơn cả Vu đại thiếu rồi. Nhưng anh zai à, có thể buông tay ra được không chứ hả.
(Nguyên văn là câu nói của Châu Tinh Trì trong Chuyên gia xảo quyệt: Kỳ thật tôi là người thay đổi thị hiếu của xã hội, làm điên đảo ngàn vạn thiếu nữ, khuấy động con đường điện ảnh, đề cao suy nghĩ của người trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, là chuyên gia xảo quyệt có tác phong nhanh nhẹn, tên tôi là Cổ Tinh, tên tiếng Anh là Jing Koo.)
"Hướng Viễn Thần, tên đàn ông kia là ai!" Nhắc người người tới, Hướng Viễn Thần thật sự nghi ngờ kiếp trước Vu Vũ Hàm có phải mang họ Tào hay không. Nhưng lúc này hắn lại thật tâm biết ơn, nhìn Vu Vũ Hàm đuổi cái tên cuồng tự kỷ này đi.
"Người anh em, anh lôi kéo cái gì, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ?" Đuỵt, Hướng Viễn Thần đúng là bị mù mới đi tin tưởng Vu Vũ Hàm.
"Ai nói Tiểu Thần Thần là của cậu." Hướng Viễn Thần nghe mà da gà da vịt nổi lên từng mảng. Người anh em à, anh quá kinh khủng!
Người kia lại tiếp tục nói: "Em có biết không, mặc dù anh từ lúc sinh ra đã rất đẹp trai, nhưng tất cả đều do ánh trăng gây hoạ, đương nhiên cũng có một phần là do ba mẹ anh, nhưng anh có một trái tim trong sáng bằng thuỷ tinh. Khi anh nhìn thấy em, dường như anh đã bị thần Cupid...... Này, hai người đi đâu đấy?"
Hướng Viễn Thần và Vu Vũ Hàm vừa đi vừa nghiêm túc bàn bạc, khâu phỏng vấn ở công ty này quá lỏng lẻo, một người như vầy mà cũng có thể tuyển được.
Người kia chỉ có thể giơ tay kiểu Nhĩ Khang, rơi lệ, lấy khăn tay lụa nhỏ chuẩn bị cho bạch mã hoàng tử ra ném thẳng lên trời, oán hận nói: "Chẳng lẽ vẻ ngoài đẹp trai của tôi là lỗi sai à! Chẳng lẽ tôi sẽ độc thân cả đời sao!" (Có sai đấy bé, nhưng không phải sai ở chỗ đấy:))))
................
"Công ty nhà cậu đúng là kỳ lạ nha, người nào cũng tuyển được." Hướng Viễn Thần không biết nói gì cho phải.
Hướng Viễn Thần biết nhất định là do cái lời đồn với Vu Vũ Hàm nên mới có đàn ông chạy tới tỏ tình như vậy.
"Đừng chuyển hướng đề tài, sau anh lại từ chối người ta. Vẻ ngoài đẹp trai và trẻ trung không phải mồi ngon cho anh à?" Vu Vũ Hàm thực ra cũng là một đứa nhiều chuyện.
Cậu không biết tại sao, khi nghe thấy Hướng Viễn Thần từ chối người khác thì trong lòng lại vui sướng như vậy, còn có một chút nghi ngờ nữa.
"Thằng nhóc nhà cậu còn quá trẻ, vẫn chưa thể biết chữ tình nó nặng như thế nào đâu." Hướng Viễn Thần ra vẻ người từng trải, nhìn chếch lên trời một góc 45 độ.
"Đừng có làm trò mèo." Vu Vũ Hàm rất muốn nói Hướng Viễn Thần nhiều lúc rất thiếu đòn.
Hướng Viễn Thần thở dài một hơi, cười khổ nhìn về phía Vu Vũ Hàm: "Cậu cũng biết đấy, chuyện của tôi và Nhâm Hạo, e là tôi sẽ không dám yêu đương nữa đâu." Bởi vì hắn không xứng.
Vu Vũ Hàm có hơi kinh ngạc, trong lòng thấy khó chịu, nhưng chỉ biết bĩu môi rồi rời đi.
Hôm nay Hướng Viễn Thần thấy rất kỳ lạ, ngoại trừ buổi sáng nhìn thấy Vu Vũ Hàm ra thì hắn không thấy hình bóng của cậu ta ở đâu cả, chẳng lẽ cậu ta đổi tính rồi.
Đến buổi chiều thì Hướng Viễn Thần rốt cuộc đã biết, không phải Vu Vũ Hàm đổi tính, mà là biến tính.
"Một bó hoa thật lớn nha, Tiểu Thần của chúng ta thật hạnh phúc, được người tặng hoa nữa." Hướng Viễn Thần nhìn bó hoa người đưa thư mang tới, cảm giác hai mắt sắp rơi ra ngoài luôn rồi.
Mấy em gái trong văn phòng đúng là ngược đời, chẳng lẽ không cảm thấy đàn ông được nhận hoa là rất kỳ lạ à?
Hướng Viễn Thần ký tên xong, nhìn tấm thiệp vẽ bảy tám trái tim với một nụ hôn không biết được tô bằng loại son nào, dưới cùng còn viết ba chứ YYH đầy kiêu ngạo, có ngu đến mấy cũng biết là đứa nào.
Rốt cuộc là Vu Vũ Hàm đã trúng cái loại gió gì không biết. Hướng Viễn Thần tiện tay ném bó hoa cho một em gái ở gần, xé nát tấm thiệt thành nhiều mảnh.
Trước khi xé nát tấm thiếp thành nhiều mảnh, hắn lại nhận được một cuộc điện thoại khiến hắn bị doạ nhảy dựng lên. Nhìn thử điện thoại báo tên ai, xong liền im lặng đi tới phòng trà nước.
"Cậu trai à, cậu lại làm cái trò gì đấy?" Mới vừa nhận điện thoại, Hướng Viễn Thần nhanh chóng hỏi.
"Theo đuổi anh đấy, rõ như ban ngày rồi."
"Tôi không phải tên cuồng tự kỷ kia, không cho rằng mình là kiểu người gặp người yêu đâu."
"Thứ nhất, chúng ta vốn là nhân vật chính trong lời đồn ở công ty, nếu không ở bên nhau thì anh chính là tình nhân ngầm."
Tình nhân ngầm cái beep ấy, ai muốn dính lời đồn với cậu hả.
"Tiếp theo, tôi và anh ở bên nhau cũng có thể ngăn chặn được đám ruồi bọ kia nữa."
Cậu trai à, cậu không nhận ra mình là một con mất dậy nhất trong số đó à?
"Cuối cùng là...... Tôi nghĩ tôi thích chịch anh."
...........
Cuối cùng Hướng Viễn Thần không nói gì, không phải bởi vì hắn cảm động, mà là cảm thấy Vu Vũ Hàm đang cố tình gây sự.
Người Vu Vũ Hàm thích là Nhâm Hạo, điều này quá mức rõ ràng. Hắn cũng chẳng có mị lực lớn đến mức có thể thay đổi một người trong một thời gian ngắn như vậy.
Hướng Viễn Thần thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: "Đừng giỡn nữa, thật sự không vui đâu."
"Ai nói là tôi đang nói giỡn với anh?"
Hướng Viễn Thần nghe tới đó thì nở nụ cười khổ: "Tôi thích người có năng lực, chứ không phải là một thằng nhóc." Hắn muốn cho Vu Vũ Hàm một cái bậc thang bước xuống.
"Tôi có thể thay đổi vì anh, ngày hôm trước tôi nhuộm lại tóc và mặc âu phục chính là để thể hiện sự quyết tâm của mình."
Hướng Viễn Thần nhớ tới hôm đó, còn tưởng là giả làm trai bao chứ.
"Anh còn nhớ hôm anh đắp áo cho tôi chứ. Tôi không hề ngủ, mùi hương trên người anh đã quyến rũ tôi."
Hướng Viễn Thần hít hít mũi, có mùi quái gì đâu, mũi chó hay gì?
"Hôm đó say rượu, sáng hôm sau tôi lại ngửi thấy mùi hương đó, anh có biết tim tôi đã đập nhanh tới mức nào hay không?"
Rốt cuộc thì Hướng Viễn Thần cũng cạn ngôn luôn.
"Sau đó, lại càng ngày càng để ý tới cái nhìn của anh, bắt đầu thay hình đổi dạng vì anh, chỉ hy vọng có thể được đồng ý. Khi nhìn anh rơi nước mắt, mặc dù trong lòng rất muốn chửi thề, nhưng lại không đành lòng bỏ mặc anh."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ để ý một người nào đó đến như vậy, anh có thể chấp nhận tôi không?"
Hướng Viễn Thần nghe thấy lời này, hắn lại nhớ tới lần đầu tiên mình tỏ tỉnh với Nhâm Hạo, đã lâu rồi nên hắn không nhớ rõ mình đã tỏ tỉnh như thế nào nữa.
Chỉ nhớ lúc ấy nói câu Em có đồng ý ở bên anh không? với Nhâm Hạo, khi đó khuôn mặt thiếu niên nở một nụ cười chói lọi khiến mình loá mắt.
Một lời lừa dối này chính là mười năm, lừa mất tuổi thanh xuân của Nhâm Hạo, còn đẩy trái tim của hắn ra xa dần.
Đến tột cùng là ai đã bỏ lỡ ai.
"Anh có nghe không đấy?" Giọng nói từ đầu dây bên kia cắt ngang suy nghĩ của Hướng Viễn Thần.
Hướng Viễn Thần hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Vu Vũ Hàm, cho dù cậu không nói giỡn đi nữa thì tôi cũng muốn nói cho cậu nghe: Tôi có lẽ không bao giờ..... yêu nữa, trái tim của tôi..... đã chết đi khi Nhâm Hạo rơi vào giấu ngủ sâu rồi."
Hắn không muốn làm điều hổ thẹn với Nhâm Hạo.
Cho nên...... Xin lỗi nhé.
Hết chương 9.
Tác giả có lời muốn nói: Mị thực sự rất thích những lời của anh nhân viên tự kỷ kia. Có phải mị rất biến thái hay không?
Vĩ: Hoạ do ánh trăng là bài hát của Trương Vũ. Trương Vũ và vợ là Thập Nhất Lang đã quyết định kết hôn chớp nhoáng tại Canada. Sau khi đối mặt với câu hỏi về lý do của giới truyền thông nhưng họ không thể nói. Trương Vũ chỉ nhớ tới mặt trăng trong ngày cưới rất tròn nên ông đã viết bài hát này, cứ coi như lý do là tại ánh trăng.
Ở đây anh nhân viên cuồng tự kỷ đang muốn nói là anh ấy đẹp trai mà không có lý do nên cứ đổ hết lỗi nên đầu ánh trăng.... Đại loại vậy.
(Tôi không phải fan của Trương Vũ nên thông tin tôi chỉ lấy trên baidu thôi, đúng thì ok mà sai thì tôi xin lỗi trước nhá)
Cho ai không biết về cái meme huyền thoại này: