Vào một buổi chiều nắng ráo, trong một văn phòng siêu to khổng lồ, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, bầu không khí rất quái dị.

Cuối cùng cũng có một người mở miệng trước.

"Sao cậu biết được?" Hướng Viễn Thần cảm thấy rất lạ, hắn tự thấy mình diễn rất đạt đấy chứ.

Ôn nhu, khéo léo, hào phóng, tự nhiên.

Được rồi, Hướng Viễn Thần cảm thấy chắc do hắn quá tự tin đi.

"Nhâm Hạo ở trong lòng tôi rất hoàn mỹ, anh có cố mấy cũng chẳng bắt chước được." Mặt Vu Vũ Hàm đầy vẻ khinh thường.

Quần áo của anh ấy luôn tươm tất, hơn nữa ánh mắt ôn nhu như dòng suối nhỏ, mùi vị đồ ăn anh ấy nấu cũng không hề khó ăn như vậy.

Vu Vũ Hàm thầm oán giận.

"Anh đúng chính xác là thằng cha kia."

"Hả, cậu nói cái gì cơ?" Hướng Viễn Thần nghe thấy một câu than thở của Vu Vũ Hàm.

"Không có gì." Vu Vũ Hàm cúi đầu, trong mặt lóe lên vẻ khó lường, nhưng Hướng Viễn Thần lại không phát hiện ra.

Suốt cả buổi chiều, Hướng Viễn Thần cố gắng giải thích về chuyện không thể tin nổi kia, không ngừng nghỉ mệt uống hớp nước.

"Cái gì? Ý của anh là Nhâm Hạo có thể đang ở trong cơ thể của anh!" Vu Vũ Hàm không thể tin được nhìn Hướng Viễn Thần.

Hướng Viễn Thần gật đầu lia lịa, thầm thấy may mắn khi Vu Vũ Hàm không nghĩ hắn là thằng điên.

Hiện giờ hai người cũng xem như là đứng chung một thuyền.

"Anh mau cút về cơ thể của anh đi, trả lại Hạo Hạo cho tôi." Vu Vũ Hàm nói như ra lệnh.

Hướng Viễn Thần nhìn Vu Vũ Hàm như nhìn một thằng ngu: "Đừng có ngu vậy chứ cậu trai." Không hổ là người thường xuyên va chạm xã hội.

"Vậy phải làm sao bây giờ? À, đúng rồi! Nếu không anh thử lăn xuống cầu thang lần nữa xem sao?" Vu Vũ Hàm ngay lập tức đề nghị.

"Hôm ở bệnh viện cũng muốn thử nhưng bị cậu cản lại." Hướng Viễn Thần trưng ra vẻ mặt vô tội.

Vu Vũ Hàm dựng thẳng lan hoa chỉ run rẩy chỉ vào Hướng Viễn Thần, môi trắng bệch nói: "Vậy.... Người hôm đó tôi ôm là anh! ** má!" Nói xong quay đầu đi âm thầm rơi lệ.

"Đừng có làm bộ dạng như kiểu tôi hiếp cậu nữa được không?" Hướng Viễn Thần an ủi nói: "Tôi sẽ thử mọi cách có thể, xem thử có thể đổi trở lại hay không. Cứ yên tâm là tôi sẽ không chiếm lấy cơ thể cậu ấy đâu, tôi còn mong cậu ấy sẽ tỉnh lại nhiều hơn cậu đấy."

Vu Vũ Hàm thấy vẻ mặt chân thật của Hướng Viễn Thần chỉ có thể gật gật đầu tin tưởng hắn. Không còn cách nào khác, ai bảo người ta nắm giữ cơ thể Nhâm Hạo trong tay làm gì.

Nghĩ tới đêm nào Hướng Viễn Thần đều có thể vuốt ve cơ thể Nhâm Hạo rồi chìm vào giấc ngủ, Vu Vũ Hàm liền.......

"Lúc anh tắm rửa phải nhớ bịt mắt lại."

"Cậu trai à, cậu muốn tôi bịt mắt kì cọ à? Nếu cọ bị thương chỗ nào đó thì đừng có bắt đền tôi đấy nhá." Hướng Viễn Thần nói cực kỳ mập mờ.

Vu Vũ Hàm nhanh chóng lắc lắc đầu nói: "Vậy anh cứ thoải mái đi."

Hướng Viễn Thần đề nghị: "Cậu hiểu Nhâm Hạo hơn tôi, nói cho tôi biết về cuộc sống và người nhà của cậu ấy đi. Những ngày không có Nhâm Hạo tôi sẽ cố gắng chăm sóc tốt bọn họ. Và tôi cũng sẽ cố gắng nuôi cơ thể Nhâm Hạo vừa trắng vừa mập, đến lúc đó sẽ trả hết lại cho cậu, được không?"

Hắn đã suy nghĩ kĩ rồi, trong lúc Nhâm Hạo chưa thể quay lại thì hắn sẽ cố gắng sống thật tốt thay cho Nhâm Hạo.

"Được, nhưng anh phải bỏ công việc ngày trước, đến công ty của ba tôi làm việc. Tôi phải luôn luôn để ý xem anh có quấy rối gì Hạo Hạo không." Vu Vũ Hàm đưa ra yêu cầu của hắn.

Không hổ là phụ nhị đại, nói câu nào là ngầu lòi câu đấy.

"Duyệt, chỉ cần không làm mấy vị trí như trợ lý riêng biến thái gì đó thì cái gì cũng được hết." Hắn không muốn ngày nào cũng thấy mặt tên Vu Vũ Hàm đầu tổ quạ này. Hướng Viễn Thần cố gắng nhẫn nhịn để gió yên sóng lặng, lui một bước để trời quang mây tạnh.

"Gì mà trợ lý riêng? Nghĩ đẹp quá rồi đấy! Anh chỉ xứng xuống bộ phận hậu cần bưng trà rót nước mà thôi."

Hướng Viễn Thần cứ nhìn cái vẻ mặt đắc ý của Vu Vũ Hàm là lại muốn tát cho mấy cái.

"Tôi còn có một yêu cầu nữa. Mặc dù tôi biết cậu thích Nhâm Hạo, cũng rất hận tôi, nhưng cậu đừng có dùng ánh mắt như nhìn Tuesday để nhìn tôi được không?"

Ngay khi biết hắn là Hướng Viễn Thần thì ánh mắt của Vu Vũ Hàm đã biến hóa cực nhanh. Một giây trước vẫn là ôn nhu sủng nịch, một giây sau đã biến thành coi thường rồi.

"Tôi có à?"

"Có."

"........"

"Khụ, cố gắng đi. Chỉ cần anh đừng có dùng mặt Hạo Hạo để nói ra mấy lời bỉ ổi như vừa nãy là được rồi."

Hướng Viễn Thần nghĩ thầm: nhịn đi tôi ơi!

Bắt tay giảng hòa, hai người đàn ông đã đạt được một thỏa thuận vui vẻ (?).

Sau khi im lặng một lúc lâu, tay Vu Vũ Hàm vẫn không buông Hướng Viễn Thần ra. Đột nhiên trong mắt Vu Vũ Hàm lại lộ vẻ cầu xin: "Có thể cho tôi hôn Hạo Hạo một cái không?"

Hướng Viễn Thần thật sự cảm thấy rợn hết cả người: "Cậu không thấy buồn nôn nhưng tôi nhất định sẽ nôn đấy!"

"Vậy cũng được."

Thằng cha nhà cậu!!!

Hết chương 5.

Tác giả có lời muốn nói: Một bước ngoặc nhỏ nhưng quan trọng.