"Em tới rồi đây."

Người nọ dùng ánh mắt thâm tình nhìn mình, tay nắm chặt lấy tay mình, dắt mình đi tới trước mặt linh mục.

Hướng Viễn Thần hoàn toàn bị đơ.

Đùa gì vậy, như này thì ai phân biệt được là mơ hay thực chứ?

Linh mục nhìn thấy Vu Vũ Hàm ra hiệu, rất hiểu ý mà thu lại cái cằm còn đang cách mặt đất 1 mét của mình, ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Các con có phải đã theo sự chỉ dẫn của Chúa Jesus tới nơi này để nhận lễ rửa tội thiêng liêng trong hôn lễ hay không?"

Vu Vũ Hàm gật gật đầu.

Hướng Viễn Thần vẫn còn mơ màng.

"Vậy thì ta phải hỏi rõ hai con một vấn đề này, đây là một vấn đề rất nghiêm túc, mong hai con nghe kỹ rồi trả lời....." Linh mục nhìn chằm chằm mặt hai người hồi lâu, thấp giọng hỏi: "Hai con, ai là vợ đấy?"

Vu Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn Hướng Viễn Thần vẫn đang trong trạng thái mơ màng, cười cười nói: "Trong lúc này thì hai con đều ngang hàng."

"Được, vậy là các con đều là nguyện ý....!Khụ, bây giờ trao nhẫn làm tín vật kết hôn."

Vu Vũ Hàm quay cơ thể cứng nhắc của Hướng Viễn Thần sang, lấy từ phía sau ra một chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út của Hướng Viễn Thần, còn trên tay cậu đã đeo một cái từ lúc nào rồi.

"Đeo nhẫn của em thì anh chính là người của em." Giọng nói trầm của Vu Vũ Hàm rơi vào tai Hướng Viễn Thần.

Nhìn thấy chiếc nhẫn trước mắt, đầu óc Hướng Viễn Thần bỗng hoạt động trở lại, kiểu dáng chiếc nhẫn này.....!sao lại giống đến như vậy?

Ánh mắt không tự chủ được mà chuyển về hướng Lâm Hiểu, kết quả lại thấy Lương Bội Văn mặc một bộ lễ phục giống với Lâm Hiểu, giơ hai ngón tay thành chữ V to thật to, còn Lâm Hiểu thì lại cười cười ngượng ngùng.

Lại nhìn Lục Viễn ở bên kia, hai người vẫn đang đút nhau bánh ngọt, chỉ là ánh mắt liếc về phía này luôn mang theo cảm giác vui sướng.

Lúc này ba mẹ của mình đang nói chuyện vui vẻ với Vu Chính Quốc, như thể họ đã thông đồng từ trước vậy.

Hoá ra toàn bộ thế giới này đều biết âm mưu của người kia, chỉ có mình tôi là không biết! Cuối cùng Hướng Viễn Thần cũng lấy lại tinh thần, đôi mắt to tràn đầy sự tức giận trừng Vu Vũ Hàm.

"Linh mục...." Vu Vũ Hàm muốn nhanh cho xong việc, bởi vì cậu có cảm giác Hướng Viễn Thần sắp tức điên lên rồi, cậu cũng không muốn làm cho vợ của mình phát hoả đâu, nhưng đã quá muôn rồi.

"Vu Vũ Hàm, ĐM hoá ra cậu lừa tôi." Hướng Viễn Thần muốn tháo nhẫn ra mà mãi không được, thấy khuôn mặt tươi cười thiếu đòn trước mắt, Hướng Viễn Thần lập tức kéo người Vu Vũ Hàm xuống, lên gối một cái thật mạnh vào bụng, rồi xoay người rời đi.

Vu Vũ Hàm nhịn đau hỏi linh mục: "Con có thể làm bước cuối cùng sau được không?"

Linh mục trợn tròn mắt, chỉ có thể ngơ ngác gật gật đầu.

Ông đã tham gia biết bao nhiêu lễ kết hôn rồi mà chưa bao giờ thấy tình huống như này.

Vu Vũ Hàm bước lên kéo Hướng Viễn Thần lại, ôm thật chặt lấy đối phương, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Hướng Viễn Thần toàn là phẫn nộ, nhưng lại không đủ sức để giãy ra khỏi vòng tay của Vu Vũ Hàm.

"Cậu còn muốn chơi trò gì nữa đây?" Hướng Viễn Thần cảm thấy mình thật sự giống một thằng ngu, bị Vu Vũ Hàm đùa bỡn trong lòng bàn tay cậu ta.

"Hướng Viễn Thần, em yêu anh, chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao?" Vu Vũ Hàm thấy Hướng Viễn Thần hơi ngẩn ra, liền cúi đầu, lợi dụng sơ hở để tiến vào đôi môi đang khẽ mở vì kinh ngạc của đối phương.

Như đã được hẹn trước, đột nhiên máy ảnh trên tay đám phòng viên cùng nhau nháy sáng, ghi lại khoảng khắc lãng mạn này.

Khách mời vốn đang trố mắt đứng nhìn cũng bắt đầu vỗ tay chúc mừng.

Cuối cùng cũng lại có được anh. Vu Vũ Hàm mang ý cười, đem toàn bộ tình yêu của mình vào trong nụ hôn này.

Hướng Viễn Thần dường như nhận thấy sự nghiêm túc của đối phương, cũng dần dần rơi vào tay giặc, hai tay vốn đang phản kháng lại dần bám vào tay áo của Vu Vũ Hàm.

Thật ra qua mỗi một giai đoạn, Hướng Viễn Thần đều có thể cảm giác được Vu Vũ Hàm đối xử khác biệt với mình, tất cả đều chỉ là lừa mình dối người, không muốn lại yêu Vu Vũ Hàm một lần nữa, không muốn lại nếm mùi đau khổ, cho nên mới không muốn tin.

Hai người hôn say sưa, giống như đã qua cả một thế kỷ rồi, cuối cùng khi cảm thấy người trong lòng có chút khó thở, Vu Vũ Hàm mới chịu buông ra, nhìn sắc mặt ửng đỏ của Hướng Viễn Thần cùng bộ dạng cố gắng hít thở, Vu Vũ Hàm thật sự đè hắn ra đây luôn.

"Thật sự rất muốn ăn anh luôn ở đây." Giọng nói của Vu Vũ Hàm khàn khàn đặc biệt, Hướng Viễn Thần cúi thấp đầu, mặt lại đỏ ửng thêm.

"Đúng như các vị nhìn thấy." Vu Vũ Hàm đột nhiên nói lớn lên, hiển nhiên là nhắm thẳng vào truyền thông, cùng với nhóm đồng nghiệp mới gia nhập vào công ty.

"Lúc trước tôi từng nói tôi yêu một người, cuối cùng thì hôm nay tôi cũng tìm được anh ấy rồi, các vị có thể viết gì tuỳ thích.

Thực ra hôm nay chính là một hình thức, cũng chính là một cơ hội để giữ anh ấy lại vĩnh viễn, nếu cần thiết thì chúng tôi sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn."

Lời nói của Vu Vũ Hàm khiến cho đám phóng viên xôn xao trong nháy mắt, mọi người đều viết tin.

Dưới ánh đèn flash nháy liên hồi, Vu Vũ Hàm kiêu ngạo ôm lấy Hướng Viễn Thần.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

"Em biết sai rồi mà." Lương Bội Văn đau khổ đuổi theo Hướng Viễn Thần.

Hướng Viễn Thần lại giống như một ông lớn, ngồi bắt chéo chân, tỏ vẻ Tôi không nghe, tôi không thấy, tôi không tin những gì em can tâm lừa dối.

"Hừ, đúng là một tên ngạo kiều thụ." Lương Bội Văn lạnh lùng phun tào.

"Gì?" Hai mắt Hướng Viễn Thần nhìn thẳng tắp về phía Lương Bội Văn, Lương Bội Văn chỉ biết lảng tránh ánh mắt đi chỗ khác.

"Không phải là Tiếu Tiếu ở chỗ em sao, em không dẫn nó tới à?"

Lương Bội Văn nhìn thoáng qua Vu Vũ Hàm đứng ở chỗ xa xa, hai người trao đổi ánh mắt, Lương Bội Văn chậm rãi nói: "Tiếu Tiếu nói nó không muốn tham gia hôn lễ của anh, đang chơi ở nhà ba mẹ em rồi."

"Sao lại như vậy, Tiếu Tiếu nó....."

Một đôi tay đặt ở trên vai Hướng Viễn Thần, vừa quay đầu lại thì thấy nụ cười gian trá của Vu Vũ Hàm, hắn đang muốn tìm tên này để tính sổ đây, không ngờ cậu ta lại dám vác mặt tới tìm mình cơ đấy?

"Tiếu Tiếu không ở đây thì tốt quá, dù sao đêm nay cũng là đêm tân hôn của hai chúng ta."

Hướng Viễn Thần chưa kịp tra hỏi đã bị câu nói kia làm cho hai má đỏ bừng, chỉ biết hung tợn cãi lại: "Nếu cậu muốn đêm nay là đêm tân hôn, tôi sẽ khiến cậu phải đoạn tử tuyệt tôn."

"Em đã đoạn tử tuyệt tôn vì anh rồi mà?" Vu Vũ Hàm nói với vẻ mặt ôn nhu: "Hơn nữa, Tiếu Tiếu đã là con trai của em rồi, em còn sợ cái gì nữa chứ, với cả......"

Tay của Vu Vũ Hàm sờ sờ thứ gì đó trong túi ra, Thích Vũ Lâm nói dùng cái này trong đêm tân hôn sẽ rất high, không biết liệu có tốt như vậy hay không.

Thấy vẻ mặt cười dê của Vu Vũ Hàm, Hướng Viễn Thần cảm giác sau lưng gió lạnh thổi từng cơn.

.