khuôn mặt nhỏ tinh khiết thập phần tinh xảo, chỉ lớn bằng một bàn tay anh, lông mi dài cong cong, giống như cây quạt nhỏ, đôi mắt to long lanh,phần lớn thời gian đều là vẻ mặt phấn khởi, cái mũi rất nhỏ, miệng…… mềm mại ngọt ngào……

Anh vẫn là lần đầu tiên nghiêm túc quan sát một cô gái như vậy, cũng là lần đầu tiên ý thức được phụ nữ dung mạo khác nhau, cô không giống Minh Mị mang vẻ đẹp chói mắt, chính là vẻ đẹp nhìn rất thuận mắt, rất thoải mái.

Anh không ý thức mà giơ tay nhéo nhéo gương mặt cô, “Qua bên kia nghỉ ngơi đi.”

Lộ Tình Không hất tay anh ra, giận dữ trừng mắt.

Sở Ngự Bắc nhướng mày, còn có một điểm, biều tình trên mặt cô thập phần phong phú,cô không cần mở miệng, đã biểu đạt ý muốn của chính mình.

Cô gái này……

“Tiếp tục?”

Lộ Tình Không nghiến răng, chạy đến lều trại xa nhất, không để ý tới anh.

"Em cũng nghỉ ngơi đi.” tầm mắt Sở Ngự Bắc từ trên thân ảnh nhỏ kia thu hồi lại, nói một câu.

“Ngự Bắc, anh thích cô ấy?” Minh Mị rốt cuộc không nhịn được hỏi.

“Thích là cái gì?” Sở Ngự Bắc nhắm mắt dưỡng thần một thời gian, tinh thần phục hồi không ít.

Minh Mị không biết trả lời thế nào, cô biết Sở Ngự Bắc từ nhỏ đến lớn vô dục vô cầu, đối với bất luận kẻ nào, bất cứ việc gì, đều là thái độ hờ hững.

Cô càng không nghĩ là đúng, nhắc nhở anh.

Minh Mị thay đổi đề tài, “Ngự Bắc, lần này tình hình tai nạn thực sự nghiêm trọng, ngày mai em sẽ liên lạc với một số bạn bè nước ngoài đến đây hỗ trợ, chủ yếu là phương diện tâm lý,di chứng bị thương sau tai nạn cũng không thể bỏ qua.”

Sở Ngự Bắc nhíu mày, gật gật đầu, “mấy năm nay em tuy chỉ là bác sĩ biên giới, nhưng thật ra quen không ít người quyền uy trong giới, thật sự mà nói không gì có thể tốt hơn.”

“Thuận tiện thôi, đây là chức trách của chúng ta, càng là sứ mệnh của chúng ta.”

Sở Ngự Bắc lại lần nữa gật đầu, “Hiện tại chủ yếu vẫn là thiếu hụt vật chất, quốc khố không đủ,tự anh có thể bỏ ra tiếp viện, nhưng tổn thương tâm lý thật sự không thể xem nhẹ.”

"không cần quan tâm, vấn đề tâm lý để em lo.” Minh Mị tự tin nói.

Anh gật đầu,lại không nói gì, tất cả anh sẽ lo liệu ổn thoả.

Minh Mị cảm thấy loại cảm giác này thật giống như bọ họ trở lại năm đó thời điểm cùng nhau huấn luyện, trong đại viện mấy đứa trẻ cả ngày bày mưu tính kế, Sở Ngự Bắc là thủ lĩnh, xảy ra bất cứ chuyện gì, cuối cùng vẫn là anh tới giải quyết dứt khoát.

Gây ra họa, cũng là anh một mình gánh chịu, anh rõ ràng không phải là lớn tuổi nhất, nhưng lại là người có thể đảm đương mọi việc.

Anh thật giống như là trời sinh làm lãnh đạo, thực mau cũng sẽ là người lãnh đạo tối cao của đất nước này.

Cô đến lúc đó đứng bên cạnh anh,thật có thể giúp đỡ một chút gì?

Cùng anh sóng vai bước đi, là tâm nguyện từ nhỏ đến lớn của cô.

Tâm tư Sở Ngự Bắc cùng Minh Mị tự nhiên không ở một chỗ, anh nghĩ đến Lộ Tình Không ở công việc này làm không đúng, bất quá cô chủ yếu an ủi những đứa trẻ, một người năng lực cũng có hạn, nhưng thật lại lại một cô gái nhiệt tình.

Trầm mặc một lúc, thanh âm Minh Mị lại vang lên, “Ba em hy vọng chúng ta có thể kết hôn, Ông Thẩm cũng là ý tứ này, anh xem thế nào?”

Minh Mị tính tình luôn luôn trực tiếp, cũng bởi vì biết rõ cá tính Sở Ngự Bắc, quá mức uyển chuyển, anh hẳn là nghe không hiểu.

Sở Ngự Bắc ánh mắt nhàn nhạt, gần đây Sở gia cùng ông ngoại bên kia tựa hồ đều có ý tứ này.

Thẳng thắn mà nói, nếu anh thật sự cần một cuộc hôn nhân, mặc kệ từ bất cứ phương diện nào suy tính, Minh Mị đều là người thích hợp nhất để chọn.