Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 446: Như cái gì? (tăng thêm cầu phiếu)

"Khi chúng ta mặc y phục hàng hiệu, lưng mang túi sách, các người có nghĩ tới quốc gia chúng ta còn có rất nhiều trẻ em không có y phục để mặc, bị đông cứng chết, bởi vì không có cơm ăn mà bị chết đói hay không."

"Khiến cho chúng ta vươn tay ra viện trợ cứu bọn nhỏ còn trong bể khổ đi. Đa số bọn họ đều là trẻ em mất đi gia đình, bọn họ chưa bao giờ cảm nhận được ấm áp, để cho chúng ta sưởi ấm tâm linh bọn họ đã bị thụ thương đi."

Người chủ trì trên sân khấu thâm tình nói qua đủ loại bất hạnh của bọn nhỏ, giống như bản thân anh trải qua hiện trường tai nạn, người chủ trì hết sức muốn vì bọn nhỏ kia xin một số tài trợ, mau chóng để cho bọn nhỏ kia thoát ly khổ hải.

"Mọi người thấy cái rương lớn trên sân khấu chúng tôi sao? Nó không phải dùng để làm ma thuật... làm trò đùa nho nhỏ hóa giải một chút tâm tình chúng tôi lúc này." Người chủ trì trên sân khấu nói xong dẫn tới mọi người cười ha ha.

"hiện tại chúng tôi bắt đầu quyên góp, chúng tôi muốn cho bọn nhỏ kia ấm áp có thể xếp hàng đem tình yêu của chúng ta bỏ vào trong cái rương to này, để chúng ta mang ấm áp cho bọn họ đi." Người chủ trì vừa mới nói xong thật nhiều người nhao nhao qua xếp hàng hảo tâm quyên tặng.

lúc này An Chỉ Manh lại ngồi không nhúc nhích ở chỗ đó, để cho người ta có chút hiểu không được.

"đại đa số người lên sân khấu quyên tặng cũng là vì để thanh danh của mình có chỗ đề bạt, có bao nhiêu người chân chính muốn trợ giúp bọn nhỏ đây?" An Chỉ Manh thì thào bàn tán.

vẻ mặt Nhu Nhu ở bên cạnh nghi hoặc thế nhưng cô không hỏi An Chỉ Manh, cô hẳn là cảm thấy quá nhiều người, hẳn là bọn họ sẽ không quyên tặng sai biệt lắm chỉ đi lên sân khấu mà thôi.

An Chỉ Manh lạnh nhạt nói với Nhu Nhu: "Không cần phải gấp, không phải còn có rất nhiều người sao? Tôi đợi một chút rồi đi quyên tặng." Nhu Nhu có chút xem không hiểu, không phải rất nhiều ngôi sao tranh nhau muốn chính mình lộ diện trên màn ảnh sao? 

Nhu Nhu sốt ruột chu miệng nhỏ của mình nói: "cậu vẫn nhanh lên đi thôi, những ký giả kia sẽ lập tức rời đi, người ta đều kiếm lấy cơ hội có thể lên màn ảnh, cậu ngược lại không có sốt ruột chút nào, chính thức."

An Chỉ Manh tà ác cười nói: "Nhu Nhu cậu biết hiện tại cậu giống gì không?"

"giống cái gì, chẳng lẽ lại còn giống cậu sao." Nhu Nhu phản bác.

An Chỉ Manh cười trêu chọc nói: "Giống..."

Nhu Nhu ngây thơ hỏi: " Giống cái gì. Nói nhanh một chút gấp chết người á."

An Chỉ Manh trêu chọc nói đến: "Chính là... Hoàng thượng không vội thái giám lại gấp."

Nhu Nhu hơi nhíu mày liễu " tôi quan tâm cậu,cậu làm sao nói vậy, lương tâm ở đâu. Ngày mai cho cậu đi hấp thụ ánh sáng."

An Chỉ Manh ôn tồn nói với Nhu Nhu: "không nói cậu biết là vì cậu muốn tốt cho tôi, biết là cậu đang lo lắng tôi, không nên tức giận có được hay không Nhu Nhu thân ái."

Nhu Nhu có chút nóng nảy nói: "An Chỉ Manh. làm sao cậu còn không lên, người đều sắp quyên tặng xong rồi. cậu không đi lên không tốt lắm đâu."

An Chỉ Manh nghiêm chỉnh nói với Nhu Nhu: "Tôi đã biết, Nhưng mà tôi không muốn giống bọn họ vì ích lợi của mình mà đi quyên tặng tiền, tôi chỉ muốn thật tâm thật ý đến quyên tặng cho bọn nhỏ trong khổ nạn mà thôi.

sau khi Nhu Nhu nghe được bày tỏ đồng ý quan điểm An chỉ manh, yên lặng ngồi bên cạnh cô. Nhìn thấy hết thảy phát sinh.

Người chủ trì nhìn thấy người quyên tặng sắp xong liền nói: "Quyên tặng sắp kết thúc rồi để cho chúng ta vui sướng uống rượu chúc phúc cho bọn nhỏ kia đi."