Tống Thì Hành

Chương 372: Đô giám Thiên Tứ Giám (2)

Đồng Quán xưa nay khinh thường Cao Cầu.

Cũng khó trách gã, dù sao cũng là xuất thân trong binh nghiệp từng đốc chiến tây bắc, cũng lập không ít chiến công.

Nhưng Cao Cầu thì sao? Chỉ là giỏi đá cầu thì được lên chức Đô Thái Úy Điện Tiền ti, sao Đồng Quán không khinh thường chứ?

Hơn nữa hai người có mâu thuẫn! Dù sao trước đây vẫn thường tranh sủng từ Hoàng đế Huy Tông, nên càng không vừa mắt nhau.

Hoàng đế Huy Tông nghe xong Đồng Quán nói cũng cảm thấy có lý.

Lập tức sắc mặt trầm xuống, hạ giọng nói:

- Cao Cầu là Đô Thái Úy Điện Tiền Ti, hiệu lực cho quan gia cung là bình thường, Đạo Phu chớ có nói bậy.

Nếu đã vậy, có ba nghìn Thắng Tiệp quân của ngươi là đủ, dẫn theo Cao Cầu Cầu, sợ cũng không thích hợp lắm.

Như vậy đi, Chu Miễn nay đã bị cho về quê nhà, mà trong nhà là không có việc, gọi hắn đi theo cùng đi.

Chu Miễn mà nay tuy là một kẻ bình dân, nhưng thời gian ở Tô Châu, Hàng Châu căn cơ thâm hậu, ở đông nam có muôn vàn quan hệ.

Có Chu Miễn theo có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái cho Huy Tông.

Hoàng đế Huy Tông cũng lo lắng, nếu ông đi rồi, chỉ sợ Chu Miễn khó sống.

Quan hệ giữa Đồng Quán và Chu Miễn không kém, nên khi nghe Huy Tông nói vậy thì không cự tuyệt mà vô cùng tán thành.

Mà lúc này, Triệu Hoàn đang ở trong đông tẩm các, nhìn Triệu Kham ngủ mà nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm thành quả đấm.

Hắn rất tức giận, đồng thời cũng rất sợ hãi!

Lỗ Tặc đánh qua Hoàng Hà, đã khiến hắn hết hồn; chớ đừng nói chi là, Triệu Kham suýt nữa bị người giết hại ngay dưới mắt hắn.

Thành Khai Phong, chính xác không an toàn...

- Đêm qua kẻ nào canh giữ ở Đông Hoa môn?

- Quan gia, hôm qua canh giữ ở Đông Hoa môn là Chỉ huy sứ Điện Tiền Ti Mã Cao... Tuy nhiên, hôm qua trước khi sự việc xảy ra, Mã Cao đã mất tích, cho nên cấm quân canh giữ Đông Hoa môn mặc dù nghe được động tĩnh nhưng lại không có lệnh bài, không dám tự ý rời cương vị công tác.

- Mã Cao kia nay ở đâu?

- Mới vừa rồi phủ Khai Phong truyền tin tức đến, phát hiện thi thể Mã Cao trong hẻm nhỏ sau Hưng Long quan.

Tim Triệu Hoàn đập mạnh.

Mã Cao chính là Chỉ huy sứ cấm quân, tại sao...

Kẻ tặc này cũng quá mức kiêu ngạo, muốn giết là giết! Nếu không phải lần này bên cạnh Tiểu ca có Ngọc Doãn và Tông Trạch, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Việc này rốt cuộc là kẻ nào làm chủ?

Ngay từ đầu, Triệu Hoàn cũng nghĩ người Nữ Trực gây nên.

Nhưng sau đó ngẫm nghĩ, người Nữ Chân dù là giết Triệu Kham thì cũng sẽ không có ảnh hưởng đến đại cục, ngược lại sẽ chọc giận Triệu Hoàn tử chiến.

Không phải người Nữ Chân, thì sẽ là ai?

Người đầu tiên Triệu Hoàn nghĩ đến là Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát.

Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, chớ đừng nói chi là Triệu Cát luôn luôn yêu thương Triệu Kham, căn bản không có lý gì mà giết Triệu Kham. Vậy thì có thể loại trừ Triệu Cát, chỉ còn lại những huynh đệ của hắn. Chắc chắn không phải Triệu Cấu rồi, y từ Chân Định trốn về Khai Phong thì bệnh nặng mãi không rời khỏi giường. Triệu Hoàn càng nghĩ thì chỉ thấy có Tam đệ Vận Vương Triệu Giai mà thôi. Lúc trước Triệu Cát chưa truyền ngôi, vài lần muốn phế lập Thái Tử đều tính toán cho Triệu Giai. Dường như ngoại trừ người kia ra thì không còn người nào khác có động cơ.

Giết Triệu Kham, rồi sau đó liền diệt trừ mình.

Nếu Triệu Hoàn chết rồi Triệu Giai lại là con cả... Tuy nói Triệu Giai bề ngoài là ca ca Triệu Sanh, nhưng trên thực tế, vị Nhị Hoàng tử này sinh sau một ngày thì chết, nói cách khác, hạ được Triệu Hoàn, thì Triệu Giai có khả năng thế vị nhất.

Triệu Hoàn và Triệu Giai vốn có mâu thuẫn rất sâu.

Hiện giờ nếu hoài nghi Triệu Giai thì càng cảm thấy Triệu Giai đáng ngờ nhiều nhất.

- Trương Đại Niên!

- Có nô tài.

- Lập tức phái người, cùng ta nghiêm thêm giám thị Vận Vương phủ.

Trương Đại Niên đầu tiên là ngẩn ra rồi hiểu ngay ảo diệu bên trong.

Lão vội vàng khom người chắp tay:

- Quan gia yên tâm, nô tài lập tức phái người ngày đêm giám thị Vận Vương phủ.

- Ừ, cứ như vậy đi!

Triệu Hoàn một đêm không ngủ, có vẻ cũng có chút mệt mỏi. Vì thế liền phất phất tay, ra hiệu Trương Đại Niên lui ra.

Trời còn chưa có sáng, tuy nhiên thời gian lâm triều sắp tới rồi.

Hắn mệt mỏi tựa vào ghế trên, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn.

Khẩn trương, sợ hãi, phẫn nộ...

Rất nhiều cảm xúc trong giây lát cùng trào dâng khiến Triệu Hoàn vô cùng mỏi mệt.

- Quan gia, trời sắp sáng rồi!

Hoàng hậu Chu Liễn khẽ khàng nói bên tai.

Triệu Hoàn mở mắt ra, mỏi mệt nói:

- Đúng vậy, sắp sáng rồi!

Hắn thở hắt ra, trầm giọng hỏi:

- Tiểu ca đã đỡ chưa?

- Mặc dù bị chút kinh hãi nhưng vẫn ổn, lúc này đang ngủ say.

Nhưng thật ra Thập Bát muội và Huyên Huyên đến nay vẫn chưa tỉnh táo, đang ở trong phòng thiếp nghỉ ngơi, chết sống không chịu đi ra... Quan gia, sự tình này, có thể có manh mối?

Lời nói của Chu Liễn mang theo sự tức giận không thể che dấu.

Nàng vốn là người tính tình dịu dàng, chưa bao giờ hỏi việc triều chính, nhưng lúc này nàng thực sự nổi giận!

Triệu Kham là con trai yêu của nàng, là nơi nàng ký thác sinh mạng.

Hiện giờ có người xuống tay với Triệu Kham, hơn nữa còn xuống tay ngay lúc này, sao Chu Liễn có thể không tức giận? Nàng là nữ nhân thông minh, ngay từ đầu cũng tưởng người Nữ Chân gây nên. Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ, cũng hiểu được rất không có khả năng...

Triệu Hoàn nói:

- Thật có chút rõ ràng, nhưng còn chưa xác định.

- Nếu ta biết là người nào gây nên, dù có Đạo Quân bảo vệ, cũng phải liều mạng với kẻ đó.

Triệu Hoàn vội nói:

- Thánh nhân làm gì phải tức giận, việc này không liên quan gì tới Đạo Quân, chỉ là một số bọn tiểu tặc gây nên thôi.

Yên tâm, ta tuyệt sẽ không bỏ qua bọn họ... Ai động đến Tiểu ca, trẫm liền tru di cả nhà kẻ đó.

Những lời này ẩn chứa sát khí đằng đằng.

Chu Liễn ngẫm nghĩ một chút rồi không nói gì thêm nữa.

Nàng đang chuẩn bị cáo từ trở về chăm sóc Triệu Kham, lại nghe Triệu Hoàn đột nhiên gọi nàng, hạ giọng nói:

- Thánh nhân, nàng nói xem lúc này chúng ta có thể cản được đại quân Lỗ tặc không?

Chẳng biết tại sao, nghe xong câu nói kia của Triệu Hoàn, trong lòng Chu Liễn chợt lạnh...

***

- Nha nội, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, vào trong quân rồi hết thảy đều cần tuân theo luật pháp.

Nếu như ngươi vi phạm quân lệnh, dù là giao tình ta cũng sẽ không làm việc thiên vị, đến lúc đó ngươi đừng trách ta.

Chân trời vừa mới nổi lên ánh sáng mặt trời.

Ngọc Doãn giục ngựa trên quan đạo, vừa đi vừa nói chuyện với Cao Nghiêu Khanh.

Ở cửa thành, hắn bị Cao Nghiêu Khanh đã sớm chờ ở đó ngăn lại.

Hoá ra hôm qua sau buổi nói chuyện giữa Ngọc Doãn và Cao Nghiêu Khanh, Cao Nghiêu Khanh trở về thương lượng với Cao Cầu một chút, không ngờ Cao Cầu lại chấp thuận.

Cao Nghiêu Khanh nói:

- Phí lời, mười bảy luật năm mươi bốn trảm trong quân, ta hiểu rõ hơn ngươi nhiều.

Ngươi hiểu cha ta mà, người bên ngoài nói cha không học vấn không nghề nghiệp, nhưng ta cho ngươi biết, từ lúc ta lớn, cha đã bắt ta khổ học, đọc binh thư, còn rèn luyện võ học một năm. Tiểu Ất không biết đó thôi, lần này ta vừa nói với cha là muốn đi theo người hiệu lực trong doanh. Không ngờ cha lại mỉm cười, mà trong khoảng thời gian vừa qua cha lúc nào cũng mặt mày nhăn nhó.

Thật ra ta hiểu cha ta hơn bất cứ ai, trong thâm tâm ông trước sau vẫn là một con người mạnh mẽ.

Đáng tiếc gốc rễ quá mỏng, tuổi lại cao, học thế nào, mà học cũng phải có bản lĩnh. Đừng thấy cha là Thái Úy Điện Tiền Ti, bề ngoài thì nở mày nở mặt, nhưng thật ra lại bị nhiều người chế nhạo. Hôm nay lúc ta ra cửa, cha còn nói với ta, muốn ta hết lòng hiệu lực cho Quan gia.

Ngọc Doãn trầm mặc! Nỗi khổ của Cao Cầu, hắn rõ nhất.

Cao Nghiêu Khanh là con của ông ta, sao không hiểu chứ.

- Ngươi vào trong quân thì không còn là nha nội nữa...

- Ha hả, đương nhiên ta hiểu. Việc khác ta không chắc, nhưng biên chỉnh quân lệnh cho ngươi thì chắc chắn làm được. Ngươi xem đi, cha ta cấp thân phận ta cũng là Thừa quan Điện Tiền Ti, không bằng làm ghi chép trong quân, thấy thế nào?

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, yêu cầu này của Cao Nghiêu Khanh cũng không quá chút nào.

Y đường đường là con trai út của Đô Thái Úy Điện Tiền Ti, là đăng đệ nội xá trường Thái học, nếu thật sự để y làm một tên lính quèn thì không hợp lý lắm.

Làm thư ký cũng không phải là quá khó.

Cứ như vậy đoàn người vừa nói vừa cười đi vào Mưu Đà Cương.

Nhưng khi tiến vào quân trại, Ngọc Doãn liền chau mày.

Hóa ra, cách quân trại Mưu Đà Cương không xa có dựng lên một tòa doanh trại, từ xa đã nghe trong quân trại kia tiếng người hô ngựa hí, đầy hỗn loạn.

- Thiếu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?

Trần Đông vội vã đã chạy tới, vẻ mặt cười khổ nói:

- Mấy ngày trước, Thiên Tứ Giám thiết lập quân trại ở đây, có chuyển tới gần vạn con chiến mã vào trong doanh. Hôm qua giặc qua sông, trong doanh liền hỗn loạn, sáng sớm đã phát hiện thiếu một nửa người.

- Cái gì?

Ngọc Doãn nghe vậy giận tím mặt.

- Vậy Đô giám Thiên tứ giám đang ở đâu?

Sắc mặt Trần Đông đầy cổ quái, nhìn Ngọc Doãn:

- Tiểu Ất, Đô giám Thiên Tứ giám ...chính là ngươi đó!

Quên rồi, hắn thật sự quên rồi. Cao Cầu từng nói sẽ tranh thủ chức Đô giám Thiên Tứ giám cho hắn nhưng hai ngày này phát sinh nhiều chuyện, nên Ngọc Doãn hắn đã quên chuyện này rồi.

Gần vạn con ngựa, còn có rất nhiều đồ quân nhu tích trữ trong trại.

Chỉ sợ triều đình đã quên việc này, vậy nên phải làm như nào đây? Ngọc Doãn chỉ cảm thấy huyệt thái dương nảy thình thịch.