Tống Thì Hành

Chương 357: Tướng dạ (5)

Mở ra thương lộ Tây Châu không phải là chuyện đơn giản.

Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện cá nhân của Ngọc Doãn mà còn liên quan đến Lê Đại Ẩn, Liễu Thanh. Cho nên, sự tình cực kỳ phức tạp, nhất định phải bàn bạc nhiều lần. Dưới sự giới thiệu của Ngọc Doãn, Nhâm Oán gặp Liễu Thanh trong quân trại Mưu Đà Cương.

Đừng nhìn Nhâm Oán nay là người trong quân nhưng từ nhỏ gã đã theo Nhâm lão công sống ở Thái Nguyên, vô cùng tinh thông việc kinh doanh.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Dư Lê Yến phái gã tới đây.

Về việc hợp tác với thương nhân Đại Tống, mặc dù là có Ngọc Doãn ở đó nhưng nếu không hiểu việc thì không thể làm gì được.

Nhâm Oán ở lại Khai Phong bảy ngày, hơn mười lần gặp gỡ Liễu Thanh cuối cùng đã đạt thành hiệp nghị. Khi hiệp nghị đã thành, Nhâm Oán liền cáo từ Ngọc Doãn. Thời gian gấp vô cùng bức bách, gã nhất định phải mau chóng trở về Tây Châu báo cáo và tiến hành liên lạc với Tây Hạ, khơi thông thương lộ, để hàng hóa có thể thông suốt. Việc này cũng phải chuẩn bị chu đáo, cũng may quan hệ Tây Liêu và Tây Hạ cùng mật thiết, cho nên cũng sẽ không trở thành vấn đề chính yếu.

Vấn đề chủ yếu vẫn là Dư Lê Yến có xuất binh tương trợ không?

Ngọc Doãn thấp thỏm trong lòng nhưng vào lúc này đã không chấp nhận hắn tiếp tục do dự nữa.

Cuối tháng 10 năm Tuyên Hòa thứ 7, Tây Lộ quân Nữ Chân dưới sự chỉ huy của Tả phó Nguyên soái Hoàn Nhan Tông Hàn lấy Bồ Sát Thạch Gia Nô làm tiên phong, công phá phòng tuyến Sóc Châu, trực tiếp bức Đại Châu. Cùng lúc đó Đông Lộ quân do Hoàn Nhan Tông Vọng suất lĩnh đánh vào Yến sơn phủ.

Ngọc Doãn rơi vào đường cùng, chỉ có thể dặn dò Nhâm Oán lần nữa.

Mà Nhâm Oán cũng tỏ vẻ sẽ hết sức thuyết phục Da Luật Dư Lý Diễn xuất binh...

Gã tuy là võ quan Tây Liêu, dù được người Liêu nuôi dưỡng nhưng trong xương cốt vẫn là một người Hán.

Đầu tháng mười một năm Tuyên Hòa thứ bảy, nhóm vật tư đầu tiên bắt đầu vận chuyển từ Hàng Châu mang đến Tây Châu. Đồng thời Liễu Thanh cũng áp giải đồ quân nhu cùng Nhâm Oán khởi hành, đi tới Tây Châu.

Đứng ở trên Mưu Đà Cương nhìn đoàn xe trùng trùng điệp điệp hành tiến đi lên phía Tây, trong lòng Ngọc Doãn trăm mối suy nghĩ.

Không biết Tây Châu thương lộ này có thể trở thành một con đường sống của Đại Tống ta hay không?

***

Sau khi tiễn bước Nhâm Oán, Ngọc Doãn cũng không hề thấy thoải mái.

Quân trại Mưu Đà Cương không có việc gì nữa, đều đã có Trần Đông Ngưu Cao Đổng Tiên và Bàng Vạn Xuân xử lý. Chỉ có điều vào thời tiết này Hoàng Thường lại ngã bệnh, hơn nữa bệnh tình cực kỳ nghiêm trọng. Phải biết rằng, Hoàng Thường đã là qua tuổi bát tuần rồi.

Trong lịch sử lúc này thì ông phải đang dưỡng lão tại Nghi Hoàng phủ châu, nhưng mà nay vẫn ở tại Khai Phong giúp Ngọc Doãn.

Tuổi đã lớn, một khi sinh bệnh thì sẽ vô cùng nghiêm trọng.

An Đạo Toàn sau khi khám và chữa bệnh cho Hoàng Thường xong thì cũng lộ vẻ khó xử.

- Tiểu Ất, vẫn nên chuẩn bị đi.

- Ý An thúc phụ là gì vậy?

An Đạo Toàn cười khổ nói:

- Ta vô năng không chữa được cho Đại học sĩ. Đại học sĩ khí huyết đã suy, bệnh nguy kịch, chỉ sợ là chống đỡ không được lâu nữa.

Hoàng Thường lớn tuổi, sinh lão bệnh tử, không ai có thể xoay chuyển.

Ngọc Doãn như mộng!

Kiếp trước hắn từng trải qua tình cảnh cha ốm chết, tái sinh tới nay thì đây là lần đầu tiên đối mặt với người thân sắp ra đi.

Nếu An Đạo Toàn nói như vậy thì Ngọc Doãn cũng hiểu bệnh tình của Hoàng Thường đã khó có thể chuyển biến được. Hắn không kìm nén được sự đau buồn mà rơi nước mắt.

Nhưng khi quay về, hắn lại cố tỏ ra bộ dạng như bình thường.

Chỉ có điều hắn không quay về Mưu Đà Cương mà là đưa Hoàng Thường về nhà.

Có lẽ là cảm nhận được gì đó, lúc trước Hoàng Thường không chịu chuyển đến nhà Ngọc Doãn thì nay lại không cự tuyệt nữa.

Một đời Hoàng Thường không có con nối dòng.

Hiện giờ Ngọc Doãn là con của ông, sao ông có thể cự tuyệt lòng hiếu thảo của Ngọc Doãn.

Mỗi ngày Ngọc Doãn đều ở trong nhà với Hoàng Thường, hoặc là đánh đàn, hoặc là nghiên cứu đạo tạng. Hoàng Thường vô cùng tin theo đạo gia, kính trọng nhất là Thôn Trang, cho nên ngày nào Ngọc Doãn cũng ở bên cạnh ông đọc Nam Hoa, ngày ngày trôi qua trong thanh tĩnh.

Thời gian đầu Triệu Đa Phúc cũng đến nhà Ngọc Doãn một lần.

Chỉ là sau khi nàng biết Hoàng Thường bệnh nặng thì không tới quấy rầy nữa mà cho ngươi đưa dược vật trân quý trong đại nội tới, làm cho Ngọc Doãn vô cùng cảm kích.

-Nếu ngày nào có cơ hội, Tiểu Ất hãy thay ta báo đáp Nhu Phúc Đế Cơ.

Hoàng Thường dặn dò Ngọc Doãn:

- Nhu Phúc Đế Cơ khờ khạo ngây thơ, đáng tiếc sinh trong nhà đế vương. Ta từng bói toán cho con bé một lần phát hiện trong mệnh của con bé đa kiếp cả đời đau khổ. Nói con bé là con gái Đế vương vốn không đáng phải có vận mệnh như vậy. Chỉ mong ta đoán sai thôi. Nhưng nếu thật sự như thế, Tiểu Ất con phải bảo vệ con bé bình an. Chẳng biết tại sao hôm nay ta cứ cảm thấy trong lòng không yên.

Vận mệnh của Nhu Phúc Đế Cơ hình như là rất đau khổ.

Đối với tử vi tướng số, Ngọc Doãn dốt đặc cán mai.

Nhưng nếu Hoàng Thường đã dặn dò thì hắn sẽ không từ chối, huống chi Nhu Phúc Đế Cơ đối đãi với hắn rất tốt.

- Thúc tổ yên tâm, Tiểu Ất dù liều cả tính mạng cũng sẽ bảo vệ Nhu Phúc Đế Cơ an toàn.

- Vậy thì cũng đã giải tỏa tâm sự trong lòng ta.

Hoàng Thường ngã vào giường, ánh mắt có chút dại ra.

Ngoài cửa sổ chẳng biết đã nổi tuyết từ lúc nào khiến nhiệt độ càng giảm xuống.

Dương Kim Liên bưng một chậu than đi vào, đặt ở góc phòng hạ giọng nói:

- Đại quan nhân, Cửu nhi tỷ nói trong phòng rét lạnh, cần thêm một chậu than nữa.

- Đa tạ Dương nương tử.

Ngọc Doãn chắp tay tiễn Dương Kim Liên ra ngoài.

Vừa ngồi xuống đã thấy Hoàng Thường đang nghiêng đầu mặt lộ vẻ nghi hoặc.

- Thúc tổ sao vậy?

Hoàng Thường thở dài, hạ giọng nói:

- Chẳng biết tại sao ta cảm thấy giữa con và Dương nương tử như có chuyện gì đó.

- Hả?

- Theo lý mà nói thì ta không nên nói ra.

Nhưng ta đã coi cho con, phát hiện mạng con phạm đào hoa, nhất định phải nhiều con nhiều cháu.

- Thúc tổ, người đừng nói lung tung, Cửu Nhi tỷ nghe vậy sẽ không vui đó.

- Ha ha, câu này ta đã sớm nói với Yến Nô rồi.

Ngọc Doãn nghe thế thì trợn mắt há mồm.

Thúc tổ, có phải là ông muốn cả nhà ta không hòa thuận không?

- Đúng rồi, giữa con và Dương nương tử rốt cuộc là có chuyện gì?

- Thúc tổ, người nghĩ quá nhiều rồi, con và Dương nương tử rất trong sáng, tuyệt đối không có quan hệ gì cả.

- Thật sao?

- Tiểu Ất nào dám lừa gạt thúc tổ. Thôi được rồi, con ăn ngay nói thật, trượng phu của Dương nương tử là chết trong tay con.

Ánh mắt Hoàng Thường sáng quắc nhìn Ngọc Doãn làm hắn thật sự không tránh né được, đành phải thì thầm bên tai ông kể lại những chuyện về Lý Quan Ngư.

Trên mặt Hoàng Thường lộ vẻ nghiêm trang.

- Nói như thế, Lỗ tặc đã mưu đồ với Đại Tống ta lâu rồi?

- Đúng vậy!

Trong mắt ông toát lên vẻ đau thương, cười khổ nói:

- Nhớ ngày đó Chương Tử Hậu nói Đoan Vương lỗ mãng không thể làm quân vương, lúc ấy ta còn không tin, nhưng nay xem ra...Chương Tử Hậu dũng cảm, lắm mưu giỏi đoán, nếu không phải là hắn quá mức cực đoan thì cũng không đến mức rơi vào kết cục cuối cùng. Chỉ là những lời này của hắn lại rất đúng. Đoan Vương thật sự không thể là quân vương.

Ngọc Doãn chỉ lẳng lặng nghe, không biết nên nói thế nào.

Hắn chỉ thở dài cầm lấy Nam Hoa Kinh, khẽ khàng đọc cho Hoàng Thường nghe.

***

Sức khỏe của Hoàng Thường càng ngày càng yếu.

Mà chiến báo tiền phương luôn truyền đến khiến người ta cảm thấy sầu lo.

Ngày 14 tháng 11, Tây Lộ Quân người Nữ Chân công phá Đại Châu bức tiến Trung Sơn, tin tức truyền đến khiến lòng người phủ Khai Phong bàng hoàng.

Mà Đông Lộ quân Nữ Chân thế như chẻ tre, mà dưới sự thúc giục năm lần bảy lượt của Hoàng đế Huy Tông, Tuyên Phủ sứ Thái Tĩnh hạ lệnh cho Quách Dược Sư, Trương Lệnh Trưng và Lưu Thuấn Nhận suất bộ ứng chiến. Song phương quyết chiến ở Bạch Hà, quân Tống cuối cùng thất bại thảm hại quay về.

Quách Dược Sư thua!

Ngọc Doãn thở dài, quăng chiến báo vào trong chậu than.

Khoảng cách chiến bại của Quách Dược Sư đã qua 10 ngày cũng không biết chiến cuộc tiền phương đã thối nát thành bộ dạng như nào rồi.

Bệnh tình của Hoàng Thường càng ngày càng nghiêm trọng, khi thì tỉnh táo, khi thì hôn mê, mắt thấy thời gian đã không còn nhiều nữa.

Trong những ngày Hoàng Thường bị bệnh, trong triều không ít người tới hỏi thăm, trong đó bao gồm cả Trong đó cũng bao gồm Lý Cương, Lý Nhược Thủy cùng với Tân Ngự Sử Đại Phu Trần Quá Đình vừa mới bổ nhiệm. Bất kể nói thế nào, Hoàng Thường cũng là danh sĩ đương đại, mà nay bệnh tình nguy kịch, đám người Lý Cương đương nhiên phải tới thăm.

Chỉ có điều những người này không tỏ sắc mặt thân thiện với Ngọc Doãn.

Cũng khó trách, lúc trước Ngọc Doãn và đám người Lý Cương gây náo lên cả triều cương, nếu như tỏ ra bình thường thân thiện mới là chuyện lạ.

Tuy nhiên Ngọc Doãn lại không hề để ý tới, cho dù là đám người Lý Cương có giả bộ tươi cười thân thiết với hắn, hắn cũng không rảnh mà hỏi tới. Ngươi đối với ta thân thiết cũng thế, mà lạnh nhạt cũng vậy, ta chẳng cầu cạnh gì các ngươi cả, cần gì phải để ý?

Nhân đạo là không phải muốn lại được, đã vậy cứ để như thế đi.

Sau khi tiễn đám người Lý Cương, tiểu viện ngõ Quan Âm lại thanh tĩnh.

Ngọc Như đi ngủ, Dương Kim Liên đã lên lầu vào phòng mình, Yến Nô ngồi xuống bên Ngọc Doãn, nói nhỏ:

- Tiểu Ất ca, có phải là thời cuộc không tốt không?

- Ừ?

- Hai ngày nay giá hàng tăng cao, so với lúc trước khi huynh trở về thì tăng hơn gấp ba rồi.

Hơn nữa lưu dân từ Hà Bắc đến càng lúc càng nhiều, nhìn vô cùng khốn khổ. Hôm nay nô đi đến cửa hàng còn nghe Tam tẩu hàng xóm nói chuẩn bị bán sản nghiệp trong thành. Nô lo lắng nếu tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện lớn.

Ngọc Doãn nghe xong không khỏi mỉm cười.

Hắn vươn tay, xoa đầu Yến Nô:

- Đừng nghĩ nhiều nữa, không có gì đâu.

- Tiểu Ất ca, huynh đừng gạt nô.

Nô đã ở bên huynh lầu rồi, thái độ huynh như nào nô hiểu ngay, tình hình chắc chắn là không tốt rồi. Tiểu Ất ca, rốt cuộc là tình hình như nào? Cứ nói nô biết để nô sớm chuẩn bị, đừng để nước đến chân mới đi chuẩn bị, chỉ sợ lúc đó đã muộn rồi.

Nụ cười trên mặt Ngọc Doãn tắt dần.

Thật lâu sau, hắn thở dài:

- Nói thật, thế cục hiện nay như nào ta cũng không rõ lắm.

Chỉ có điều cảm thấy thành Khai Phong sớm muộn gì sẽ phát sinh chiến loạn. Muội nên chuẩn bị tích trứ nhiều lương thực trong nhà, nếu chiến sự một khi mở ra, ta sợ giá lương thực sẽ còn tăng cao hơn. Còn nữa, bên cửa hàng tạm thời đóng cửa đi, trong khoảng thời gian này không kinh doanh gì nữa. Mặt khác, bảo đám người Hoắc Kiên chuẩn bị chút đi, cũng đừng để lúc rối loạn mới cuống lên.

Nghe nói Khai Phong sắp phát sinh chiến sự, sắc mặt Yến Nô lập tức trắng bệch.

- Tiểu Ất ca, thật sự sẽ có chiến sự sao?

- Chỉ sợ là không tránh khỏi...

Yến Nô không nói năng rườm rà lập tức đứng lên.

- Cửu Nhi tỷ định đi đâu vậy?

- Nô đi tìm lão Cao, bảo huynh ấy đi mua nhiều lương thực về.

Nói xong, Yến Nô như gió lao ra ngoài làm Ngọc Doãn bật cười lắc đầu.

Yến Nô này đúng là hấp tấp mà.

Nghĩ đến đây, hắn chuẩn bị đi vào nhà, thăm Hoàng Thường, nào ngờ đúng lúc này lại nghe cửa sân có động to, chỉ thấy Cao Nghiêu Khanh thần sắc kích động, gần như là lảo đảo chạy vào sân:

- Tiểu Ất, việc lớn không hay rồi!

- Nha nội, sao vậy?

Cao Nghiêu Khanh sắc mặt xanh mét, còn lộ vẻ tức giận.

- Lúc nãy nhận được tin tức phủ Yến Sơn thất thủ rồi.

- Hả?

- Quách Dược Sư ở phủ Yến Sơn xé kỳ tạo phản, bắt Thái Tĩnh và một đám quan viên, mở thành đầu hàng Lỗ tặc. Yến sơn phủ… Yến sơn phủ.. Yến sơn phủ cùng với huyện Chúc Châu đã rơi vào tay Lỗ tặc rồi!