Trong phủ Đô Giám Hàng Châu, Ngọc Doãn kinh ngạc nhìn người đàn ông tướng mạo đường đường ngồi ngay ngắn trong đại sảnh kia. Nói thật, hắn không thể nào đem người trung niên nho nhã này liên hệ với Quan nhị gia mặt đỏ như trái táo, râu quai nón đẹp dưới hàm, mắt xếch trong Tam quốc diễn nghĩa là Đại Đao Quan Thắng được.

Hôm nay là ngày Quan Thắng nhậm chức Đô Giám Hàng châu.

Ngọc Doãn mặc dù không thuộc sự quản lý của Đô Giám Hàng Châu, nhưng làm Đô Giám Ứng Phụng Cục Hàng Châu, không thể thiếu được sẽ phải thường xuyên xuất hiện, thậm chí cần đối phương ủng hộ mạnh mẽ. Tuy nói hai người đều là Đô Giám, cái tên cũng tương tự, nhưng Đô Giám Hàng Châu có quyền lực hơn hắn là Đô Giám Ứng Phụng Cục. Cho nên, bất kể thế nào, Ngọc Doãn đều phải nghênh tiếp Quan Thắng.

Quan Thắng cao ước chừng 190cm.

Thân thể hơi gầy nhưng lại toát lên khí chất oai hùng.

Quan Thắng này vẫn chưa tham gia Lương Sơn Bạc, mà vẫn luôn đảm nhiệm chức vụ ở phủ Tế Nam, trước đó được phong làm Tuần kiểm phủ Tế Nam.

Cái gọi là Tuần Kiểm, quyền lực cũng không lớn, chủ yếu là phụ trách tập nã trộm cướp.

Trước đó Ngọc Doãn chưa từng gặp Quan Thắng, nhưng từ thái độ của Quan Thắng đối với hắn thì dường như vô cùng thân thiết, không có ác ý gì.

Mà lúc trước khi sắp rời khỏi Đông Kinh, những lời của Lý Thanh Chiếu, Ngọc Doãn loáng thoáng hiểu, Quan Thắng đến Hàng Châu sợ là cũng có chút liên quan đến Lý Thanh Chiếu. Trong lòng hắn lập tức thoải mái rất nhiều. Nếu như có thể tạo quan hệ với Quan Thắng sẽ rất có lợi đối với sự phát triển của hắn ở Hàng Châu.

Đô Giám Hàng Châu, tri châu Hàng Châu cấp phẩm giống nhau.

Nhưng địa vị Tri châu lại trên Đô Giám.

Tuy nhiên bởi vì sự xuất hiện của Bàng Vạn Xuân mà Lý Chuyết không thể không hạ thấp tư thái ra khỏi thành nghênh đón Quan Thắng.

Đợi sau khi giới thiệu xong, Lý Chuyết đột nhiên nói:

- Quan Đô Giám, Hàng Châu hiện giờ trộm cướp thành hoạ, đại tướng dưới trướng Phương nghịch năm xưa là ,Thần tiễn Thiên vương Bàng Vạn Xuân suất bộ đột nhiên tập kích thành Hàng Châu, đã tạo thành họa lớn ở thành Hàng Châu, khiến lòng dân bất ổn.

Nay Quan Đô Giám tiến đến, bản phủ coi như là bớt lo âu.

Lại không biết Quan Đô Giám khi nào có thể xuất binh, tiêu diệt đám đạo phỉ Bàng Vạn Xuân? Nếu có thể diệt trừ Bàng Vạn Xuân, bản phủ nhất định thỉnh công với triều đình cho Quan Đô giám.

Lý Chuyết nói chuyện, vẻ mặt ôn hoà.

Nếu Quan Thắng là người trẻ tuổi, có lẽ sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Dù sao Lý Chuyết là xuất thân tiến sĩ, có địa vị trên triều đình, vượt xa một võ tướng là Quan Thắng. Là một quan trên đứng đầu Hàng Châu, nói chuyện thân thiết như thế, sao không vừa mừng vừa sợ chứ? Nhưng vấn đề ở chỗ, Quan Thắng mặc dù là một kẻ vũ phu, nhưng cũng có kinh nghiệm quan trường. Gã ở phủ Tế Nam làm Tuần Kiểm ước chừng mười năm, chịu đủ loại áp chế, sớm đã hiểu rõ ảo diệu bên trong, Lý Chuyết thể hiện thành ý với gã, gã thản nhiên nhận, nhưng muốn gã xuất binh không phải là chuyện dễ.

- Phủ tôn một lòng mưu cầu hạnh phúc cho dân chúng, hạ quan vô cùng xúc động.

Có điều hạ quan vừa tới Hàng Châu, chưa hiểu hết binh quân Hàng Châu, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể xuất binh bình loạn. Về phần Bàng Vạn Xuân, hạ quan ở trên đường cũng từng nghe một số tin. Người này là mãnh tướng dưới trướng Phương nghịch tặc, binh pháp xuất chúng, mưu lược hơn người. Vây cánh dưới tay hắn mặc dù không nhiều nhưng phần lớn là hãn phỉ có kinh nghiệm sa trường. Vì chưa rõ tình hình nên hạ quan thật sự không dám mạo muội xuất binh, hơn nữa địa thế núi Mạc Can phức tạp, dù là xuất bình cũng cần phải hiểu rõ tình trạng trong núi. Binh pháp từng nói: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nguyên nhân chính là Bàng Vạn Xuân này hung hãn, hạ quan cần phải làm việc cẩn trọng, cần phải làm được một trận chiến công thành, nếu không sẽ đả kích sĩ khí binh lính.

Quan Thắng này cũng là người lọc lõi quan trường, mỉm cười từ chối khéo thỉnh cầu xuất binh của Quan Thắng.

Gã lấy cớ này khiến Lý Chuyết á khẩu không trả lời được.

Thân là Tri châu phủ Hàng Châu, binh sự thối nát đến mức nào, sao y không biết?

Trước đây thiên hạ thái bình, đương nhiên không cần để ý việc này. Cái gọi là binh mã, chỉ là sự tồn tại mang tính chất uy hiếp. Nhưng hiện tại Bàng Vạn Xuân xuất hiện, sự uy hiếp của binh mã Hàng Châu lập tức không còn sót lại chút gì. Rõ ràng nhất là trước đó Tào Thành suất lĩnh 600 người truy kích Bàng Vạn Xuân, trong đó còn có một trăm mã quân đi theo, kết quả, 600 quan quân bị mười mấy đạo phỉ Bàng Vạn Xuân đánh cho quăng mũ cởi giáp, thảm bại bỏ chạy. Thậm chí ngay cả Tào Thành cũng ngã trong trận, chết vào tay Bàng Vạn Xuân.

Lý Chuyết là quan trên hành chính, không thể can thiệp quân sự.

Nghe nói, lực lượng sau lưng Quan Thắng này không hề nhỏ, là tiểu Thái tướng công sở Xu Mật Viện đề cử.

Bất kể là Thái Kinh hay là Thái Du, cũng không phải một Tri Châu Hàng Châu nhỏ nhỏ là có thể chống lại được. Quan Thắng tuy nói cự tuyệt xuất binh, nhưng vẫn cấp đủ mặt mũi cho Lý Chuyết. Dưới tình huống như thế, Lý Chuyết nếu còn tiếp bức bách, nói không chừng sẽ phản ngược lại.

Nói thì đã nói rồi, làm thế nào là vấn đề của ngươi.

Lý Chuyết lập tức không nói năng rườm rà nữa, liền ngậm miệng lại.

Mà Quan Thắng và Lý Chuyết sau khi giao binh phù xong, coi như là đã chính thức nhậm chức, Ngọc Doãn đứng bên nhìn cũng âm thầm gật đầu.

Quan Thắng không phải là loại người kiêu ngạo ngông cuồng, đổi lại là bất cứ kẻ khác mới đến cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện xuất binh.

Điều này nói rõ, Quan Thắng là một người trầm ổn.

Nhưng càng là như thế, Ngọc Doãn lại càng là lo lắng.

Xem ra, Bàng Vạn Xuân nhất định phải mau rời khỏi núi Mạc Can, nếu không một khi hắn và Quan Thắng phát sinh xung đột, thắng bại khó liệu.

Ngọc Doãn thật vất vả mới mời chào được một nhân vật, quả quyết không thể nào trơ mắt nhìn Bàng Vạn Xuân chịu thiệt.

Nhưng vấn đề là, thái độ của Quan Thắng đối với hắn cũng vô cùng thân thiện, không chừng có thể giúp được hắn. Hai bên đều là người một nhà, bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, vấn đề này, thật đúng là có chút phiền phức.

- Ngọc Đô Giám!

Yến tiệc đón tiếp kết thúc, khi Ngọc Doãn chuẩn bị cáo từ, chợt nghe có người gọi hắn.

Quay đầu nhìn lại, đó là một người thanh niên ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, cao 190cm, eo nhỏ vai rộng, khí thế bất phàm.

- Ngươi là...

- Hạ quan Quan Linh, là Đề cử cung tiễn thủ Hàng Châu, từ lâu đã nghe tên Ngọc Đô Giám, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không tầm thường.

Quan Linh?

Ngọc Doãn ngẩn ra, hạ giọng nói:

- Xin hỏi Quan đề cử và Quan Đô Giám..

Quan Linh cười cười, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, chỉ thấp giọng nói:

- Quan Đô Giám là lão đại nhân trong nhà hạ quan.

Mới vừa rồi nhiều người, gia phụ không nói được gì nhiều với Ngọc Đô Giám, chỉ có thể bảo hạ quan chuyển lời, cục diện khó xử của Ngọc Đô Giám ở Hàng Châu, gia phụ cũng có nghe qua. Chỉ có điều gia phụ tuy là Đô Giám Hàng Châu, giúp cũng không được nhiều lắm. Dù sao Ứng Phụng Cục là hiệu lực cho Quan Gia, Lý tri châu là Lĩnh Ứng Phụng Cục Sự, gia phụ đương nhiên không nên can thiệp quá nhiều, kính xin Ngọc Đô Giám thứ lỗi.

Quan Thắng này quả nhiên là người cùng đường với mình!

Trong lòng Ngọc Doãn vui vẻ, cẩn thận đánh giá Quan Linh.

Mới vừa rồi người trên công đường quá nhiều nên Ngọc Doãn cũng không để ý tới sự có mặt của Quan Linh.

Đề cử Cung tiễn thủ cũng là tên võ quan đời Tống, nắm giữ danh tịch, cùng với tổ chức, huấn luyện Cung tiễn thủ quận huyện.

Tống Huy Tông năm Chính Hòa thứ năm, tức là năm 1115 Công nguyên đã quy định, Đề cử Cung tiễn thủ lấy việc chiêu mộ số lượng cung tiễn thủ làm tiêu chuẩn khảo hạch. Nói một cách khác, tính chất của Đề cử cung tiễn thủ gần giống với Cung tiễn giáo đầu cấm quân Đông Kinh.

Quan Linh nhìn nhỏ hơn Ngọc Doãn một chút lại có thể làm Đề cử Cung tiễn thủ, chỉ sợ không đơn thuần dựa vào quan hệ của gã và Quan Thắng. Giống như loại võ quan trong quân, nếu không có thực học, cũng khó có thể có chỗ đứng ở trong quân.

Ngọc Doãn vội chắp tay nói:

- Ý tốt của Quan Đô Giám, hạ quan xin nhận.

Nói ra thật xấu hổ, hạ quan đến Hàng Châu đã nửa tháng nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà không mở ra được cục diện. Hạ quan tài sơ học thiển, thật sự đáng hổ thẹn. Đáng tiếc, Lý tri châu chậm chạp không giao ra binh phù, khiến hạ quan vô cùng đau đầu.

Nếu Quan Thắng đã phái Quan Linh liên lạc với hắn, chắc có ý giúp đỡ rồi.

Ngọc Doãn cũng không khách sáo, đem hoàn cảnh khốn khó của hắn thuật lại một lần cho Quan Linh biết.

Không phải là không muốn làm, mà thật sự Lý Chuyết kia chiếm cứ binh quyền, ta dù có lòng làm việc cũng bất lực, bó tay không biện pháp.

Trong quân chỉ nhận binh phù, không có binh phù, thì dù có bản lĩnh lớn đến mấy cũng khó thi triển tay chân.

Quan Linh do dự một chút, thấy xung quanh không có ai, hạ giọng nói:

- Gia phụ cũng đoán được chỗ khó xử của Ngọc Đô Giám nên phái hạ quan báo cho Ngọc Đô Giám biết, binh sự Hàng Châu này cần phải chỉnh đốn. Trong vòng hai ba tháng chưa thể sử dụng. Nếu Ngọc Đô giám thật sự muốn làm việc, không ngại đến gặp Phan Thông, nghe nói lần này Phan Thông tới Hàng Châu, ngoại trừ áp giải Võ Tòng ra, còn muốn áp giải một số Hoa Thạch Cương đến Tô Châu, rồi sau đó vận chuyển về kinh sư. Phan Thông kia trước đó đã phái người đến nhà, nhưng đã bị gia phụ cự tuyệt. Ngọc Đô giám có thể suy xét phương diện này một chút, không chừng có thể nghĩ ra đối sách.

Hoa thạch cương?

Ngọc Doãn hơi nheo mắt, cười chua xót.

- Tại sao là Hoa thạch cương?

- Không chỉ như vậy, lần này triều đình và giặc Lỗ ký minh ước, phải đưa tiền cống hàng năm cho giặc Lỗ. Mà tiền cống hàng năm này phần nhiều lấy ở Đông Nam, cho nên sự vụ bên Ứng Phụng Cục chắc chắn nặng nề, đến lúc đó là cơ hội của Ngọc Đô giám.

Trên mặt Quan Linh lộ vẻ căm hận.

Rõ ràng, tiểu tử này cực kỳ căm hận đối với biểu hiện nhu nhược của triều đình.

Nhưng gã chỉ là một Đề cử Cung tiễn thủ, nếu không có cha gã đi môn lộ qua người thân, không chừng cha con gã hiện nay vẫn còn bị áp chế ở phủ Tế Nam. Đại thế như hiện nay, một Đề cử nho nhỏ như gã sao có năng lực hay biện pháp gì?

Ngọc Doãn trầm mặc một lát, chắp tay nói:

- Vậy thì, xin hãy nói lời cảm tạ tới Quan Đô Giám, rằng hạ quan đã biết nên làm như thế nào rồi.

- Ngọc Đô Giám.

Ngay lúc Ngọc Doãn chuẩn bị chia tay với Quan Linh, Quan Linh đột nhiên gọi hắn lại.

- Quan đề cử còn có gì chỉ giáo?

- Không dám chỉ giáo, có điều...trước đây hạ quan từng vinh dự đọc Tuần San thời đại Đại Tống, có một bài văn Tây Hành Ký của Ngọc Đông viết.

Giặc Lỗ kia thật sự muốn mưu đồ giang sơn Đại Tống ta sao?

Ngọc Doãn lập tức trầm mặc!

Một lát sau, hắn hạ giọng nói:

- Nếu ta đoán không sai, chậm nhất một năm sau giặc Lỗ sẽ hưng binh đối với Đại Tống ta.

- Thật sao?

- Nếu Quan đề cử không tin, không ngại chống mắt chờ xem.

Ngọc Doãn nói xong, liền chắp tay cáo từ.

Quan Linh nhìn theo bóng lưng Ngọc Doãn đi xa, sau một lúc lâu xoay người trở về Đô Giám phủ.

Lúc này, bên trong Đô giám phủ đã vắng lạnh. Người đến chào hỏi Quan Thắng đều đã đi hết rồi, chỉ còn lại một mình Quan Thắng ngồi ở đại sảnh, trên mặt ôn hòa lúc trước đã chuyển thành vẻ nghiêm trọng.

- Phụ thân!

Quan Linh đi lên trước, chắp tay với Quan Thắng.

Quan Thắng mở to mắt, hạ giọng nói:

- Đã gặp Ngọc Tiểu Ất rồi hả?

- Đúng vậy.

- Con cảm thấy người này như nào?

Quan Linh trầm ngâm một chút, hạ giọng nói:

- Ngọc Đô giám này không phải là loại người dùng mánh lới, lúc nói chuyện vô cùng thành thật. Con đã chuyển lời của phụ thân cho hắn rồi, nói vậy hắn cũng biết nên làm thế nào. Tuy nhiên, thật ra con lại bất ngờ một việc, chính là Ngọc Đông trong Tuần San thời đại Đại Tống kia chính là Ngọc Đô Giám. Hắn cũng không giấu diếm gì cả, chỉ nói với con, giữa Tống Kim chậm nhất năm sau sẽ có một trận chiến, khiến con vô cùng bất ngờ khó tin.

- Người này thật sự có nhãn giới.

Quan Thắng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Một khi đã như vậy, Đại ca không ngại qua lại với Tiểu Ất nhiều hơn.

Trước khi ta đến Hàng Châu từng đặc biệt đi Đông Kinh thăm hỏi di nương con. Người này xuất thân là đồ tể phố phường nhưng sau lưng lại có đại nhân vật ủng hộ. Nếu không phải bởi vì hắn, ta cũng không chắc được làm Đô Giám Hàng Châu này. Có điều Ứng Phụng Cục không thuộc quản lý của ta, nên ta cũng không giúp hắn được nhiều, chỉ có thể hết sức tạo điều kiện cho hắn, có được việc hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn như nào.

Quan Linh sau khi nghe xong, vội chắp tay nói:

- Con đã hiểu!