Giới thiệu chap trước: Miên Châu cùng bạn học cùng tuổi khác lưu đày trêи đảo hoang do một đại boss lãnh đạo. Thuộc hạ của hắn bắt chúng tôi phải vượt qua thử thách mới có thể thoát thân. Thế là thế nào cơ chứ?

......................

————————————————————

Tố Miên Châu thuận lợi vượt qua ải đầu tiên, cũng vừa thuận lợi lọt vào mắt xanh của Tomoe.

Vừa ra khỏi cửa ải , Đại Hỷ quàng hai tay lên cổ Miên Châu, úp mặt vào bả vai:

“Ren bà phải hi sinh như thế vì tui cơ chứ? Lỡ bà chết rồi tui phải ăn nói làm sao với Âu Dương...đồ ngốc nhà bà.”

Nhìn cô bạn vừa khóc vừa than thở như thế, cô thở phào nhẹ nhõm, ân cần xoa đầu Đại Hỷ.

Không chỉ riêng mình Đại Hỷ mà những người bạn khác còn bất ngờ vì sự tồn tại của cô.

Họ cứ ngỡ rằng tôi cũng sẽ như bao người khác bỏ mạng tại chốn hoang vu này. Cũng đúng thôi, ngay cả bản thân Miên Châu còn không ngờ được...

Hoàn thành trò chơi cũng đã tới lúc xế chiều, những người chết thì bị dọn xác quăng vào bãi đất trống chờ người xử lí, còn những người sống thì bị nhốt trong một căn phòng giam kín không quá tối cũng không quá sáng.

Một trăm người ta chen chúc giành chỗ ngồi. Người có uy lực mạnh sẽ được chọn chỗ ngồi lí tưởng còn có cả chăn, gối.

Người yếu thế như Miên Châu sẽ bị đối xử như kẻ hèn hạ chỉ được ngồi trong một xó tối tăm không quá 3m.

....

Lúc ăn cơm còn khốn khổ hơn, bọn họ chỉ cho mỗi người một màn thầu và một bát cháo loãng không có nước uống.

Có một tên to xác ăn hết phần ăn còn giành đồ ăn của người khác, hắn tiến lại chỗ Đại Hỷ không nói không rằng giựt lấy màn thầu.

Miên Châu giận quá mất khôn quát tên to xác một trận:

“ Bạn học kia, đừng uỷ bản thân to xác mà cướp giật của người. Chỗ thức ăn đó là của bạn t...”

Chưa kịp dứt lời, Miên Châu bị chặn họng bởi một cánh tay săn chắc của hắn, hai con ngươi đỏ ngầu, một tay túm lấy cổ áo Miên Châu lôi mạnh xuống sàn.

Tay cô thuận theo tự nhiên ôm lấy đầu cũng vì thế mà trật khớp xương tay.

Châu Mẫn vốn là tình địch của Miên Châu, ả thừa thắng xông lên hùa nhau phỉ bán cô:

“ Châu chấu mà đòi đá xe à? Có uống thuốc chưa đấy. Anh ấy là anh hùng mạnh mẽ ăn nhiều một chút thì có gì là không đúng? Các ngươi nên biết thân biết phận mà nhường đi chứ?”

Có được chỗ dựa vững chắc dại gì mà không bám lấy, Châu Mẫn giờ đây như một nữ hoàng thích sai khiến người khác.

Nghe được hai chữ “anh hùng” từ miệng mỹ nhân, nam nhân nào cũng thấy lâng lâng , nơm nớm trong mình niềm vui sướиɠ.

Hắn ve vãn Châu Mẫn, đánh dấu chủ quyền. Đại Hỷ không nhịn được ứa máu lên cãi với bọn chúng:

“ Đúng là cẩu nam-nữ nhìn thật mất ói, nếu không nhờ Miên Châu vượt qua ải thì xem các người còn ở đây mà dây dưa nữa không.”

Xét theo tình hình thì đúng như lời Đại Hỷ nói nhưng thực tế thì chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng.

Châu Mẫn dựa sát vào người hắn ta, cố ý để lộ ra phần nhạy cảm, nũng nịu :

“Hưm, nó nói em là chó kìa anh, không chịu đâuuu. Người ta ghét nó lắm..”

Đàn anh kɧօáϊ chí, mặt lộ vẻ hưng phấn lập tức trở mặt tát mạnh vào mặt Đại Hỷ.

Cô như đau thấu trời mây nhưng không dám than. Miên Châu thấy bạn bị hành hung, cố gượng dậy phản kháng.

Đàn anh thấy cô vẫn còn động đậy, hắn dùng bàn chân dơ bẩn đạp vào bụng cô...