Miên Châu bây giờ như một cái xác không hồn, chỉ có màn da bọc xương.

Tư Dạ Hàn cũng chẳng khác gì cô, anh ngồi trêи ghế sofa xanh lam. Tẩu thuốc lá tàn gần hết, anh cũng không có tâm trạng thưởng thức nó.

Tiểu A nhìn hai người bọn họ. Người cố chấp, người khờ dại, hai người bọn họ đều ngoan cố như nhau.

“Cô ấy..đã ăn chưa?”

Sắc mặt Dạ Hàn tiều tuỵ, lộ rõ nét thâm quần trêи mắt anh. Ngày nào Miên Châu không ăn là ngày đó anh không ngủ yên.

Tiểu A lắc đầu, có chút trạch lòng...

Dạ Hàn thở ra một hơi dài, ánh mắt chứa hiu hoắc vẻ đợm buồn.

......................

Dạ Hàn vào phòng cô, thấy dáng vẻ thê thảm như thế. Trong lòng anh còn chua xót hơn bản thân.

Anh cầm khay thức ăn, gắp một nắm cơm giương trước mặt Miên Châu.

“Thả tôi ra...” Miên Châu không còn chút sức lực, toàn thân rã rời...

“Em mau ăn đi.”

Miên Châu chỉ biết cười khổ, cô vung tay lật đổ chén cơm xuống sàn nhà.

“Tại sao anh lại không thả tôi, rốt cuộc anh đang giấu diếm tôi điều gì?”

Cô quát tháo ầm ầm vào người đàn ông trước mặt. Giờ lễ nghĩa phép tắc gì đều kệ cmnr, cô không còn sợ hãi trước mặt người đàn ông này nữa.

Dạ Hàn cũng không nói gì, anh lại lấy chén cơm khác đưa trước mặt cô.

Miên Châu túm lấy cổ áo anh, la lối

“Thả tôi ra, đồ khốn nạn nhà anh.”

Dạ Hàn nhìn cô nổi loạn như thế, lòng anh cứ day dứt khôn nguôi. Thầm đầy trắc trở, anh trót dại lừa cô.

“Ngoan.. em ăn, mai tôi sẽ cho em gặp lại bọn họ.”

Miên Châu lấy lại tia hi vọng sống, cô ngoan ngoãn nghe theo lời hắn ăn hết khay cơm. Hì hục ăn như một gã chết đói lâu năm.

Dạ Hàn lúc này chỉ nở ra một nụ cười nhưng rất chua chát.

...

Sáng hôm sau.

Tiểu A như thường lệ lại mang đến đồ ăn sáng cho Miên Châu. Lần này cô cũng ngoan ngoãn ăn sạch.

Miên Châu thiết nghĩ chỉ cần bản thân nghe lời, sẽ trả lại tự do cho cô và những người bạn khác.

Bị đày đoạ trong một căn phòng kín như thế này, Miên Châu cảm thấy vô cùng chán nản. Đây là lần đầu cô ghét chúng đến vậy... không còn bao lâu nữa cô sẽ không bao giờ gặp lại anh ta.

Đến chạp tối.

Khay thức ăn lại được đều đặn đưa đến, nhưng Dạ Hàn vẫn không thấy tăm tích đâu. Miên Châu gượng ép Tiểu A

“Tôi muốn gặp ông chủ của cậu, không tới tôi sẽ không ăn.”

Tiểu A chỉ đành lắc đầu

“Phu nhân, thiếu gia sẽ không tới đâu. Ngài ấy không thể để cô gặp lại họ được.”

“...”

Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà lại không cho tôi gặp bọn họ? Dựa vào cái gì mà nhốt tôi ở đâu...

Biết bản thân bị Dạ Hàn lừa, cô suy sụp hoàn toàn. Cố gắng nghe lời anh ta nhưng thực chất cô mới là một con rối trong lòng hắn.

Miên Châu lật đổ cả khay, than khổ...

...

Đại sảnh.

“Thưa ngài, y như ngài dự đoán cô ấy không muốn ăn...” Tiểu A thở dài.

Tư Dạ Hàn chỉ lẳng lặng gật đầu. Anh biết cô thành ra thế này cũng là do anh đã quá đáng với Miên Châu. Là do anh đã không trả lại tự do cho cô ấy...

Hoá ra muốn giữ lấy người phụ nữ mà mình yêu thương lại khó đến vậy sao?

Anh uống cạn li rượu Vodka, cười như một thằng tự kỉ

“Rượu này...sao lại đắng đến vậy?”

Thấy chủ nhân của mình trở nên tiều tuỵ như thế. Đại Cường và Tiểu A cũng đắng lòng thay anh. Bọn họ cũng muốn hai người có thể có một cuộc sống tốt đẹp.

Tố Miên Châu.. cô là người đã mang lại hạnh phúc cho ngài ấy nhưng cũng là người đã cướp đi nụ cười của ngài ấy.