Phong Tử Tuyên nhìn thấy video này liền nghĩ đến chuyện uy hiếp Phong Ngôn Hành.

Có lẽ đây được gọi là bản năng thiện ác của con người.

Phong Tử Tuyên sớm đã bị gắn mác là kẻ ác, dẫu cho hắn có muốn trở thành người lương thiện bao nhiêu, ông trời vẫn cứ trao cho hắn cơ hội làm chuyện bỉ ổi.

“Phó Tổng, anh không được dao động, đây là cơ hội tốt để chúng ta lật ngược thế cờ!”

Lý Hải đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Phong Tử Tuyên đấu tranh tư tưởng mà sốt ruột vô cùng.

Phong Tử Tuyên từng một lần từ bỏ cơ hội chiến thắng vì lương tâm cắn rứt, lần này có thêm một cơ hội khác, hắn lại muốn tiếp tục từ bỏ hay sao?

Phong Tử Tuyên yếu lòng như vậy, nhất định chẳng thể làm nên đại sự.

“Cách này hèn hạ quá.” Phong Tử Tuyên nói.

Ngay lập tức nhận lại sự phản bác của Lý  Hải:

“Hèn hạ thì sao chứ? Anh không ra tay thì Phong Ngôn Hành cũng đã xem anh là một kẻ hèn hạ rồi.

Phong Tử Tuyên, anh nghĩ cho bản thân anh đi.

Nếu Phong Ngôn Hành yêu Cố Khuynh Dao, anh ta sẽ chấp nhận điều kiện của chúng ta.

Đến lúc đó đôi bên đều đạt được điều mình muốn, anh chẳng làm hại ai.”

Đúng vậy, đây chỉ là một sự uy hiếp, Phong Ngôn Hành biết, Phong Tử Tuyên biết, không tổn hại đến ai.

Huống hồ gì video đó còn là tác phẩm do chính tay Phong Ngôn Hành thực hiện, Phong Tử Tuyên không cần phải cắn rứt lương tâm.

Phong Ngôn Hành không ổn một chút nào.

Sau khi trở về từ công trình phía Bắc thì tự nhốt mình trong văn phòng, không muốn gặp ai, không muốn làm bất cứ chuyện gì.

Có thể nói, trạng thái hiện tại của anh chính là bế tắc, không biết đào đâu ra thêm 8 triệu đô nữa để dẹp yên băng đảng của Hách Dịch Hoan.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa truyền đến tai, Phong Ngôn Hành nghe thấy nhưng lại lờ đi, căn bản là không muốn bị ai quấy rầy.

Tuy nhiên, người ở bên ngoài không thấy anh lên tiếng lại tự tiện mở cửa vào trong.

“Phong Ngôn Hành, nói chuyện với nhau chút đi.”

Phong Tử Tuyên trưng ra một nụ cười lười biếng, không cần anh cho phép cũng thoải mái ngồi xuống sô pha.

Điều này khiến Phong Ngôn Hành chán ghét, lườm hắn một cái sắt lẹm.

“Ra ngoài đi.

Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

Thường ngày không muốn nói chuyện, lúc này càng không muốn nói chuyện.

Đã khi nào nói chuyện với Phong Tử Tuyên mà có chuyện tốt đâu.

Phong Tử Tuyên đứng dậy, nhưng không phải để rời đi.

Hắn là đang đi đến trước mặt Phong Ngôn Hành, cho anh xem thứ mà hắn tìm được.

“Xem đi.

Tôi tin sau khi cậu xem xong sẽ muốn nói chuyện với tôi.”

Dự cảm có chuyện không lành, Phong Ngôn Hành cầm lấy điện thoại của Phong Tử Tuyên, bấm phát video đang được mở sẵn.

Ba giây, Phong Ngôn Hành chỉ xem được ba giây đã không thể xem tiếp.

Sắc mặt của anh chuyển từ hồng nhạt sang trắng bệch.

Trong lòng vừa kinh hãi, vừa hoang mang.

Tất cả những điều kinh khủng nhất anh đã làm với Cố Khuynh Dao, ngay lúc này khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Anh sợ hãi chính con người anh, cũng sợ hãi Phong Tử Tuyên.

Tại sao Phong Tử Tuyên lại có được video này? Chẳng phải anh đã xóa nó rất lâu rồi sao?

Phong Ngôn Hành suy sụp, hai mắt tự dưng rơm rớm nước, cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi:

“Như thế này là có ý gì? Anh làm sao có được nó?”

“Chuyện làm sao có được thì cậu cứ nghĩ là do cậu xui xẻo đi.

Hôm nay tôi đến đây là muốn chúng ta thực hiện một giao dịch.

Nếu cậu bằng lòng, tôi sẽ xem như chưa bao giờ nhìn thấy video này, cho đến chết cũng không nhắc lại.”

Bất kỳ sai lầm nào cũng phải trả giá, chỉ khác nhau rằng phải trả giá sớm hay muộn.

Phong Ngôn Hành thật sự tò mò, sai lầm của anh đáng giá bao nhiêu?

“Nói đi, anh muốn gì?”

“Tôi muốn mua lại toàn bộ 10% cổ phần của cậu tại Phong Thị.”

Phong Tử Tuyên thẳng thắn đề nghị, bất chấp đề nghị này bất khả thi đến mức nào.

Hắn đang rất sốt ruột.

Bởi vì, sáng hôm nay Phong Tấn đã rục rịch liên hệ với luật sư để thảo luận về di chúc thừa kế.

Điều này đồng nghĩa với việc thời gian tuyên bố thừa kế đã đến cận kề.

Phong Ngôn Hành thành công giải quyết sự án resort Memories, đem tâm nguyện cả đời của Phong Tấn khôi phục trở lại, khiến cho giấc mơ trở thành sự thật.

Đây là ưu thế lớn nhất mà Phong Ngôn Hành đang có.

Còn Phong Tử Tuyên, hắn vẫn mờ nhạt, vẫn chỉ có thể làm một người hỗ trợ chứ không thể nắm quyền điều hành.

Bằng cách gia tăng số phần trăm cổ phần tại tập đoàn, địa vị của Phong Tử Tuyên sẽ vượt lên một bật, cục diện ắt phải thay đổi.

“Dựa vào cái gì mà anh tự tin cho rằng tôi sẽ đồng ý?”

Phong Thị là lý tưởng cả đời của Phong Tử Tuyên, cũng là lý tưởng cả đời của Phong Ngôn Hành.

Một ngày Phong Tử Tuyên còn chiến đấu vì cái lý tưởng đó thì Phong Ngôn Hành cũng không lùi lại phía sau bước nào.

Hai người họ, tham vọng không ai thua ai.

Nhưng đó là chuyện của trước đây, không phải hiện tại.

Phong Tử Tuyên nhàn hạ quay trở lại sô pha, ngồi xuống.

Giọng đều đều:

“Dựa vào cuộc đời của Cố Khuynh Dao để đánh cược.

Cậu chẳng phải rất để tâm đến cô gái đó sao? Nếu cậu không đồng ý đem cổ phần của mình ra để trao đổi, tôi chỉ đành công khai video này ra ngoài.

Đến lúc đó, Cố Khuynh Dao sẽ chịu đả kích lớn, không thiết sống nữa, cậu cũng trơ mắt nhìn sao?”

“Khốn kiếp, anh dám sao?”

“Có gì mà không dám.

Tôi sợ cậu chắc?”

Phong Tử Tuyên đã nhìn thấu Phong Ngôn Hành rồi.

Em trai của hắn chưa bao giờ đối xử với ai đặc biệt như Cố Khuynh Dao, cũng chưa từng dành cho ai ánh mắt dào dạt biển tình như với cô ấy.

Dù là trái tim hay tâm trí, Phong Ngôn Hành đều đã để hình ảnh của Cố Khuynh Dao lấp đầy.

Phong Ngôn Hành nhìn Phong Tử Tuyên, ánh mắt phẫn uất đã phủ đầy bi thương.

Phải, Phong Ngôn Hành yêu Cố Khuynh Dao, ngàn vạn lần không muốn cô vì sự xốc nổi ngày đó của anh mà tuyệt vọng thêm một lần nữa.

Cũng cho rằng Phong Tử Tuyên sẽ không từ thủ đoạn để chiếm thế thượng phong.

Nhưng, bán hết cổ phần đồng nghĩa với việc từ bỏ Phong Thị, anh không nỡ…

Đang lúc Phong Ngôn Hành đắn đo lựa chọn, Phong Tử Tuyên nói thêm:

“Chuyện cậu bị xã hội đen tống tiền tôi đã biết rồi.

Dù sao hiện tại cũng không thể xoay được tiền, cậu bán cổ phần cho tôi, vừa có tiền trả cho bọn chúng, vừa không tổn hại đến Cố Khuynh Dao.

Giao dịch này, chúng ta đều đạt được thứ chúng ta muốn.

Riêng cậu, lợi nhiều hơn hại, cần gì phải suy nghĩ nữa?”

Ngày hôm sau.

Đồ dùng cá nhân của Phong Ngôn Hành được chuyển đi.

Kể từ nay, Phong Tử Tuyên sẽ là người điều hành Phong Thị.

Ngày hôm qua, Phong Ngôn Hành đã chuyển giao toàn bộ 10% cổ phần cho Phong Tử Tuyên.

Cộng với 10% có sẵn, Phong Tử Tuyên chính thức sở hữu 20% cổ phần, trở thành cổ đông lớn thứ hai Phong Thị, ngang hàng với đại cổ đông Tống Đạt.

Thêm vào đó, Phong Tử Tuyên cũng sẽ thay thế Phong Ngôn Hành, tiếp quản văn phòng tổng giám đốc, nắm quyền điều hành Phong Thị.

Kết quả này chính là sự lựa chọn của Phong Ngôn Hành.

Anh đã từ bỏ Phong Thị để đổi lấy cuộc sống bình yên cho Cố Khuynh Dao.

“Phong Tổng, anh đừng đi!”

Nhân viên của văn phòng tổng giám đốc đều đan tay nhau đứng chặn ở cửa, nước mắt trực trào.

Họ không muốn để anh đi, mọi thứ diễn ra quá đột ngột, mới ngày hôm qua còn cùng nhau chiến đấu trên thương trường, hôm nay nay đã phải nói lời tạm biệt.

“Được rồi, đừng bi lụy nữa.

Sếp mới khó tính lắm đấy, mọi người còn không quay về bàn làm việc thì bị trừ lương đừng có than nha.

Tôi chỉ là từ chức, không phải đi ra chiến trường, sướt mướt cái gì chứ?”

Phong Ngôn Hành nói rồi đi lướt qua bọn họ.

Trên mặt không biểu hiện một cảm xúc nào.

Thật ra là anh không biết nên dùng cảm xúc nào để đối diện, đến một câu chào tạm biệt cũng không dám nói.

Cố Khuynh Dao ở đó, nói chào tạm biệt với cô ấy, sợ cô ấy thấy được nỗi buồn của anh rồi lại rơi nước mắt mất.

Anh đi rồi, rời khỏi phòng tổng giám đốc.

Trên hành lang vắng lặng, bước chân của Phong Ngôn Hành trở nên nặng nề, bỗng muốn Cố Khuynh Dao xuất hiện giữ anh lại, bởi vì anh còn vài lời muốn nói với cô.

“Ngôn Hành!”

Cố Khuynh Dao từ phía sau đuổi theo, gọi to tên của Phong Ngôn Hành.

Phong Ngôn Hành dừng bước, quay đầu nhìn thấy cô đang chạy đến chỗ anh.

Cố Khuynh Dao nắm lấy tay anh, dáng vẻ rất thương.

“Ngôn Hành, anh đi đâu?”

Giọng nói ngọt ngào gọi tên anh của cô, anh cuối cùng cũng được tận tai nghe thấy.

Phong Ngôn Hành vô cùng mãn nguyện, đưa tay lên xoa đầu cô.

“Khuynh Dao, ở lại cố gắng.

Chuyện của Hách Dịch Hoan tôi đã giải quyết xong rồi, em không cần phải lo lắng nữa.”

“Có phải… tiền anh trả cho Hách Dịch Hoan là do bán cổ phần không? Sao anh phải làm như vậy? Anh thừa biết tôi sẽ không bao giờ trả được hết cho anh số tiền đó mà.

Bây giờ anh đi rồi, sự nghiệp thừa kế Phong Thị phải làm sao đây?”

Cố Khuynh Dao rất cảm kích tấm lòng của Phong Ngôn Hành dành cho cô.

Anh là người đầu tiên và cũng là duy nhất xuất hiện mỗi khi cô gặp khó khăn hoạn nạn.

Từ chuyện nhỏ cho đến chuyện lớn, bỏ qua những lần anh trêu chọc, ba tháng qua ở bên cạnh anh là quãng thời gian cô biết đến như thế nào là ưu ái, là bảo vệ, là che chở.

“Ngôn Hành, tôi nợ anh quá nhiều thứ rồi…”

Nước mắt của cô trào ra khỏi bờ mi, trượt dài trên má rồi vô tình rơi vào tay anh, nóng hổi.

Phong Ngôn Hành lắc đầu cười, một nụ cười rất đỗi dịu dàng, nói:

“Cố Khuynh Dao, em không nợ ai cả.

Tất cả mọi thứ đều là tôi tự nguyện.

Tôi từng là một người coi trọng đồng tiền và theo đuổi danh vong, nay đánh đổi toàn bộ tiền bạc và địa vị chỉ để vay em một tình yêu.

Khuynh Dao, tình yêu của em… tôi có thể vay chứ?”.