Ba ngày sau, tình trạng sức khỏe của Min đã hồi phục đáng kể.

Buổi sáng hôm đó, da dẻ ửng chút sắc hồng, mi mắt khẽ động đậy rồi từ từ mở ra.

Bà ngoại của Min túc trực bên giường bệnh, nhìn thấy động tĩnh của Min liền vui mừng khôn xiết.

Bà nắm lấy bàn tay của Min, động tác nâng niu, chất giọng trìu mến:

“Min, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi!”

Đôi mắt sáng ngời của Min dáo dác nhìn khắp phòng.

Không có hoảng loạn, không có đau thương, trong đôi mắt của cô ấy chỉ tràn đầy một thứ năng lượng tươi sáng.

Mà, thứ cảm xúc bình bình do năng lượng đó đem lại thật không đúng.

Ba ngày trước trải qua chuyện lớn như vậy, dường như Min đã đi một vòng trước quỷ môn quan rồi, vậy mà bây giờ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lẽ nào, Min không nhớ gì hết?

Đúng là Min không nhớ gì hết.

Cô như một đứa trẻ thức dậy vào một buổi sáng bình thường, tiếp nhận cuộc sống một cách bình thường, vô lo vô nghĩ.

Tuy nhiên, khi vô tình nhìn thấy Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành đang nhìn chằm chằm vào cô, cô có chút khựng lại, sau đó thu người nấp vào sau lưng bà ngoại.

“Bà ngoại, mấy người này là ai thế?”

Bà ngoại nhất thời không biết nên trả lời thế nào, buộc miệng nói đại:

“Họ… là bạn của con đó.”

“Hửm… bạn của Min sao? Trông không quen gì cả…”

Min tuyệt nhiên không rời mắt, nghiêm túc nhìn về Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành.

Cô gái tưởng chừng ngây thơ và ngốc nghếch này ấy vậy mà lanh lợi chẳng khác một người bình thường.

Cố Khuynh Dao có thể nhìn ra, Min là đang dè chừng hai người họ.

Không khí dần yên tĩnh rồi trở nên gượng gạo.

Mọi người muốn hỏi Min có cảm thấy ổn không, có còn đau không, nhưng chuyển biến tâm lý của Min rất ổn định, khiến không ai dám mở lời.

Lúc này, bà ngoại của Min một lần nữa lên tiếng:

“Nào Min, chắc là đói rồi đúng không? Bà ngoại lấy cho Min một ít cháo nhé?”

Min lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

“Không ăn đâu.

Min… Min muốn vẽ.

Bà ngoại ơi Min muốn vẽ!”

“Ăn sáng trước rồi hãy vẽ, nhé? Nếu Min không ăn thì sẽ đói đó.”

“Không chịu, Min không chịu đâu.

Min chỉ muốn vẽ thôi.

Bà ngoại cho Min vẽ đi mà.”

Mặc kệ bà có nói thế nào, Min cũng chỉ nhất quyết muốn vẽ.

Dù sao vẽ tranh cũng là sở thích đặc biệt của cô, bà ngoại chỉ đành cho cô toại nguyện.

Bà lấy trong túi hành lý ra một quyển tập vẽ vừa dày vừa lớn, còn có một hộp bút sáp màu đã qua sử dụng nhiều lần.

Min thích thú đón nhận, không nói không rằng, chăm chú vẽ tranh.

Từng nét bút mềm mượt lướt trên mặt giấy, không mất quá nhiều thời gian, hình ảnh một viên kẹo hiện lên rõ ràng.

Nó giống như đã có sẵn trong suy nghĩ của Min, chỉ đợi cô nhanh chóng hoàn thành.

Nhưng…

Tại sao lại là một viên kẹo? Lại còn là viên kẹo giống hệt đêm hôm ấy cô đã ăn?

Cố Khuynh Dao nghi hoặc hỏi bà ngoại:

“Bình thường Min có thường xuyên vẽ không ạ?”

“Có chứ.

Con bé rất thích vẽ tranh.” Bà ngoại dứt khoát trả lời, sau đó còn không ngại kể sâu hơn.

“Lúc trước, ngày nào con bé cũng vẽ.

Bởi vì trí nhớ không được tốt, cho nên con bé sẽ vẽ lại những gì mình nhớ được hoặc là ấn tượng nhất.”

Cố Khuynh Dao quay lại chỗ Min, trông thấy cô nàng đã vẽ xong bức tranh của mình, hiếu kỳ muốn xem thử.

Không biết chừng, có thể tìm được manh mối nào đó liên quan đến Tony.

“Min, cậu vẽ đẹp quá.

Có thể… cho tớ xem tranh cậu vẽ một chút không?”

Cố Khuynh Dao dịu dàng mở lời.

Tuy Min không có cảm giác gần gũi với Cố Khuynh Dao nhưng ánh mắt của cô lại chân thành và tràn đầy thiện cảm, do dự một lúc cũng đưa tập tranh ra:

“Cũng… cũng được.

Nhưng mà chỉ xem một chút thôi đó nha!”

Cả một tập có đến hơn trăm bức tranh.

Đầu tiên là chân dung của bà ngoại, tiếp đến là ngôi nhà nhỏ bằng gỗ thân quen, món ăn thích nhất, loại hoa thơm nhất, món quà sinh nhật,...!dường như tất cả những kỉ niệm trong đời đều được lưu lại trong quyển tập một cách dễ nhớ nhất.

Chợt, một bức tranh đẫm máu đập vào mắt khiến Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành đồng thời kinh hãi.

Phong Ngôn Hành không nhịn được, run run thốt lên:

“Bức tranh này… giống với mô tả vụ án của Lyly quá…”

Một cô gái nằm trên khoảng đất màu đỏ tươi, một người đàn ông bụng bự với nụ cười quỷ dị, một tay hắn cầm dao, một tay dắt theo con chó.

Hàm răng sắc nhọn của nó nhe ra, ánh mắt giận dữ như muốn nuốt chửng cô gái trước mặt.

Khung cảnh này, thật sự là khoảnh khắc trước lúc chết của Lyly sao?

Cố Khuynh Dao sốc đến đổ mồ hôi hột, suýt chút đánh rơi tập tranh trên tay.

Cô không dám tin, thật sự không tin nổi.

Vụ án hai năm không tìm được hung thủ, vậy mà có thể ngẫu nhiên bị vẽ lại bởi một cô gái điên hay sao?

Cô vội vàng chạy đến bên cạnh Min, tay chỉ vào từng người trong bức tranh, muốn hỏi cho rõ ràng.

“Min, người này là ai?”

“Lyly.

Là Lyly xinh đẹp.”

“Còn người này thì sao?”

“Tony.

Tony là bạn của Min đó, tốt với Min lắm luôn.”

Min không hề nghĩ ngợi, thẳng thắn trả lời của Cố Khuynh Dao.

Cố Khuynh Dao nhận được đáp án, mặc kệ sự yêu thích đang được biểu lộ trên gương mặt của Min, hỏi tiếp:

“Thế bức tranh này của Min là đang vẽ cảnh gì? Tại sao… Tại sao mặt đất màu đỏ, tại sao Lyly lại nằm? Còn có Tony, tại sao Tony lại cầm một con dao và dắt theo chó? Min, Min đã nhìn thấy gì rồi, Min đã nhìn thấy gì rồi đúng không Min?”

Chỉ cần một lời xác nhận nữa thì tất cả mọi chuyện đều được sáng tỏ rồi.

Thế nhưng, kỳ vọng là thứ không dễ dàng đạt được.

Min đột nhiên hoang mang trước những câu hỏi dồn dập của Cố Khuynh Dao, cảm xúc cũng từ đó mà có những bất ổn.

“Mặt đất màu đỏ… Lyly… Tony…”

Một lần nữa, những mảng ký ức chớp nhoáng được gợi lại trong đầu Min.

Những tiếng kêu gào thảm thiết văng vẳng bên tai, máu tươi tràn ra mặt đất, mùi tanh tưởi xâm chiếm không khí.

Còn có… tiếng chó sủa liên hồi, tiếng cười ngả ngớn không ngớt của tên đàn ông.

Tất cả mọi thứ cùng một lúc kéo đến, Min nhất thời không có cách nào tiếp nhận được, đầu đau như búa bổ.

“A, đau quá! Đầu của Min đau quá! Min không nhớ gì hết.

Đau… đau quá đi!”

Min ôm đầu nằm vật ra giường, hét đến kinh thiên động địa.

Nếu không phải bác sĩ tiêm cho một liều an thần thì còn lâu cô mới có thể bình tĩnh trở lại.

Tại văn phòng Phong Thị chi nhánh Thái Lan,

Tony vẫn nhưng mọi khi, vừa ngồi rung đùi vừa vuốt ve cái bụng, thỉnh thoảng lên tiếng chỉ đạo mấy nhân viên cấp dưới vài việc vặt.

Ông ta làm chủ quản của văn phòng này, công việc chỉ có đưa mắt nhìn nhân viên khác cắm đầu làm việc.

Bản thân ông ta chỉ có việc ngồi trong máy lạnh hưởng thụ, đến tháng lãnh lương mà thôi.

Lần này, ông ta chẳng thèm ăn mặc chỉnh tề, cà vạt vứt sang một bên, áo sơ mi kéo ra khỏi quần.

Đang định đi đánh một giấc giữa buổi thì đột nhiên Phong Tử Tuyên không báo mà đến, quan trọng là còn dắt theo một đại mỹ nữ.

Tony từ trên ghế đứng phắt dậy, hai tay nhanh chóng nhét áo lại vào trong quần, vừa cười hề hề vừa chạy ra chào hỏi:

“Phó tổng Phong lại đến rồi, còn có một mỹ nữ xinh đẹp đi theo, không biết là hôm nay có việc gì cần phải giải quyết?”

Phong Tử Tuyên chỉ liếc ông ta một cái, nhàn nhạt đáp:

“Cũng không có gì quan trọng.

Giới thiệu với ông, cô gái này là Vivian, nhân viên mới tài năng do chính tôi mời về.”

Ba chữ ‘nhân viên mới’ quả thực khiến cho Tony mắt sáng như đèn pha.

Ông ta lộ liễu dòm ngó thân hình lồi lõm đúng chỗ của Vivian, thèm thuồng đến nỗi không thể chế ngự được bản năng, nuốt nước miếng một cái ực.

“Ái chà, hóa ra là nhân viên mới à? Chào mừng cô gia nhập Phong Thị!”

Bàn tay của ông ta chìa ra muốn bắt tay với Vivian, nhưng Vivian nào có phải kiểu phụ nữ vai vế thấp hèn mà phải nể mặt ông ta.

Cái ngữ khát gái như Tony, Vivian nhìn một cái thôi cũng thấy bẩn mắt, huống hồ là cho ông ta bắt tay.

Song, Vivian vẫn cư xử rất có chừng mực, để ông ta hưng phấn thật nhiều thì khi đẫy mới có thể khiến ông ta thật đau.

Vivian đưa tay, vén lọn tóc qua mang tai, yểu điệu nói với Tony:

“Quản lý Tony, không biết tôi có thể phiền ông dẫn đi tham quan văn phòng một chuyến không?”

Người đẹp đích thân lên tiếng nhờ vả, ông ta không những không nỡ chối từ mà còn cảm thấy sướng rơn.

Ngữ âm nhỏ nhẹ và ngọt ngào như vậy, nghe đến một vạn lần vẫn chưa thấy chán.

“Được chứ, được chứ.

Thật là vinh hạnh cho tôi!”

Ông ta đi trước, Vivian đi sau, chậm rãi tham quan khắp văn phòng.

Không gian thiết kế xanh, khu vực làm việc có ánh sáng tốt, có chỗ nghỉ ngơi, cũng có chỗ giải trí.

Không có gì để chê cả.

“Văn Phòng này đúng là không tồi.” Vivian gật gù cảm thán một câu, sau đó trở lại chỗ của Phong Tử Tuyên tự nhiên khoác tay, nói: “Tuyên, em khá hài lòng với công ty đấy, ngày mai đi làm luôn có được không?”

Phong Tử Tuyên hơi nghiêng đầu, thấy cô ta dựa vào người mình cũng không đẩy ra, hoàn toàn chiều chuộng.

“Tùy em.

Em thích là được.”

Phó tổng đã không có ý kiến thì Tony cũng thuận nước đẩy thuyền.

Ông ta thích phụ nữ như vậy, sớm có thêm người mới để chơi đùa một ngày, thì sướng thêm một ngày chứ có sao?

“Hề hề.

Thế bây giờ cô đây chọn bàn làm việc đi, để tôi nói chiều nay lao công dọn dẹp luôn cho tiện.”

Thấy ông ta nhiệt tình, Vivian cũng cân nhắc chọn cho mình một chỗ ngồi ưng ý.

Đi qua đi lại những nơi có bàn trống mấy lần, vẫn không có chỗ nào thật sự khiến cô ta ưng ý.

Cuối cùng, cô ta đi đến trước chiếc bàn của Tony, chễm chệ đặt mông ngồi lên rồi vô tư thả dáng.

“Hừm… Hình như cũng không nhiều lựa chọn lắm.

Thôi thì miễn cưỡng ngồi tạm đây đi!”

Ngồi tạm trên bàn của chủ quản á? Má nó, con này bị điên hay là ăn gan hùm mà dám ngồi lên cái bàn gỗ tiền tỷ của ông ta.

Máu trong người Tony nóng sôi lên nhưng ở trước mặt Phong Tử Tuyên phải cố kiềm chế.

Tony cười xòa:

“Ha ha.

Cô thật là biết đùa quá.”

“Tôi đâu có đùa, tôi nói rất nghiêm túc.

Tôi sẽ ngồi ở đây!”

Nét mặt của Vivian đúng ra rất nghiêm túc, cô ta không hề có ý định rời mông khỏi chiếc bàn mát lạnh thơm mùi gỗ mới này.

Khí chất của cô ta, miễn cưỡng mới cho rằng thứ này xứng tầm.

Tony lúc bấy giờ đã đỏ mặt tía tai, không biết nói là nữa mới lôi Phong Tử Tuyên ra làm cột chống.

“Phó… Phó Tổng anh xem, chỗ ngồi của tôi sao cô ấy có thể ngồi chứ? Tôi là chủ quan, cô ta chỉ là nhân viên thôi mà.”

Tiếc cho ông ta, Phong Tử Tuyên từ đầu đã là người chống lưng của Vivian rồi.

Hắn chiều chuộng cô ta ra mặt, Tony lẽ nào còn không nhìn ra?

Phong Tử Tuyên cho hai tay vào túi quần, dáng vẻ nghênh ngang, kiêu ngạo.

“Tại sao lại không thể? Từ ngày hôm nay, văn phòng này do Vivian làm chủ quản.

Cô ấy muốn ngồi bàn của chủ quản cũng là lẽ đương nhiên.”

“Cô ta làm chủ quản? Phong Tử Tuyên, anh nói thế là có ý gì? Đang yên đang làm anh mang một nữ chủ quản tới.

Vậy chủ quản tôi đây phải làm sao, tại sao lại cho cô ta ngồi ghế của tôi chứ?”

“Bởi vì, ông đã bị sa thải!

Tony nghe như sét đánh ngang tai.

Ông ta ngồi vào cái ghế này từ khi Phong Tử Tuyên chỉ còn là một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch, Phong Tấn còn phải năn nỉ ông ta làm việc cho mình.

vậy mà, đùng một phát bị sa thải, còn là lệnh của Phong Tử Tuyên? Phong Tử Tuyên là cái thá gì chứ?

“Khốn kiếp! Thằng oắt con như anh lấy cái quyền gì mà sa thải tôi.

Anh có biết tôi là ai không? Anh có biết tôi là ai không mà lại dám cao giọng như thế hả?”

Ông ta thẹn quá hóa giận, tóm lấy cổ áo Phong Tử Tuyên, luôn miệng mắng chửi.

Bỗng, Phong Ngôn Hành dẫn theo một toán cảnh sát xông vào văn phòng.

Ông ta hỏi có biết ông ta là không, hừ, tất nhiên là Phong Ngôn Hành biết, hôm nay còn trịnh trọng tuyên bố trước mặt rất nhiều người.

“Ông chính là một tên sát nhân không bằng cầm thú!”

Phong Ngôn Hành dứt lời, Tony bị viên cảnh sát gông cổ, đánh cho nằm dài ra đất.

Hai tay của ông ta bị còng số tám khóa lại, cả người bị cưỡng chế không thể vùng vẫy, chống cự.

“Các người… các người làm gì vậy? Thả tôi ra, tôi phạm tội gì mà lại bắt tôi chứ?”

“Tony, ông bị bắt với tội danh cưỡng hiếp và bạo lực tình dục gây nguy hiểm đến tính mạng của cô Min.

Ngay bây giờ, anh có quyền giữ im lặng nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng trước tòa.”

Đầu tiên là bị Phong Tử Tuyên đá ra khỏi công ty, tiếp đến là bị Phong Ngôn Hành tống vào tù.

Màn song kiếm hợp bích của anh em nhà họ Phong thật sự vượt ngoài dự đoán.

Khiến cho cuộc đời của Tony trong chớp mắt tan thành mây khói.

Tony bị lôi đi, tống lên xe áp giải phạm nhân, đưa về sở cảnh sát.

Bởi vì Min mắc bệnh tâm thần, lời nói không thể làm bằng chứng cho nên trước mắt chỉ bị truy tố về hành vi cưỡng hiếp, các tội danh khác sẽ được điều tra và khởi tố sau khi Min bình phục.