Những ngày sau cuộc cãi vã, Phong Ngôn Hành đã thật sự không nhìn mặt Cố Khuynh Dao bằng cách bay đến Singapore làm việc.

Ban đầu không có vấn đề gì, dần dần sự vắng mặt của anh lại khiến Cố Khuynh Dao có chút nặng lòng.

Hình như… anh đã thật sự giận cô rồi, giận rất nghiêm trọng.

“Khuynh Dao, em thật sự cứ như vậy mà đi hay sao?”

Lưu Anh nhìn cô thu dọn đồ đạc trong văn phòng, không nỡ để cô đi.

Cố Khuynh Dao khóe môi khẽ cười, cùng không phải là vui vẻ gì, chẳng qua là muốn gượng cười để an ủi Lưu Anh.

“Em phải đi để tổng giám đốc còn về nữa chứ.

Hôm nay là ngày anh ấy quay về, em phải nhanh chóng ra sân bay, nếu để anh ấy nhìn thấy em vẫn chưa đi thì anh ấy sẽ giận nữa mất!”

Đúng vậy, Phong Ngôn Hành trước khi rời đi đã rất kiên quyết, khi anh trở về, anh không muốn nhìn thấy cô xuất hiện ở Phong Thị.

Lưu Anh thở dài:

“Chị theo tổng giám đốc ngần ấy năm, biết tính anh ấy rất dễ nổi nóng nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy giận đến như vậy.

Khuynh Dao, chuyện tổng giám đốc thích em, chị và Lương Mộng Ảnh đều đã biết rồi.”

Cố Khuynh Dao ngạc nhiên nhìn Lưu Anh, sau đó âm trầm cụp mắt xuống.

“Xin lỗi chị, là do em liên lụy đến công việc của mọi người rồi.”

Lưu Anh không có ý trách móc, dưới cương vị là một người đồng hành thân cận của hai người, đứng ở giữa nói lời khuyên nhủ.

Dù sao, tâm trạng của sếp tốt hơn thì công việc của mọi người cũng đỡ vất vả hơn.

“Phong Tổng lần đầu tiên có cảm giác muốn được yêu đương, em cũng xem như là mối tình đầu của anh ấy.

Bị người mình yêu tác thành mình với một cô gái khác, anh ấy chắc đã tổn thương nhiều lắm đó.

Em đừng đi nữa, ở lại chờ anh ấy quay về, chủ động mở lời làm hòa với anh ấy, được không?”

Cố Khuynh Dao đã dọn đến những món đồ cuối cùng, lý trí mách bảo cô phải đi.

Cô trước sau đều là một mình tự sinh tự diệt, ở đất nước này hay đất nước khác cũng đều như nhau.

Bảo cô chủ động mở lời với anh, khác nào bảo cô chấp nhận tình cảm của anh chứ? Cô với anh nhiều khác biệt lớn, Tống Thiên Kim xứng với anh hơn.

Cuối cùng, cô tạm biệt tất cả mọi người, ôm theo những vật dụng cá nhân, quay lưng rời khỏi văn phòng giám đốc.

Lương Mộng Ảnh ôm lấy Lưu Anh an ủi.

Lưu Anh nhìn theo bóng lưng của Cố Khuynh Dao xa dần, luyến tiếc không nguôi.

“Mộng Ảnh, chúng ta lại mất đi một đồng nghiệp ưu tú rồi, sắp phải tuyển người mới theo cách thức biến thái của Phong Tổng nữa hay sao?”

Lương Mộng Ảnh trên mặt không chút u sầu, trái lại còn rất vui vẻ, ranh mãnh vỗ vai Lưu Anh.

“Chị muốn cược với em không?”

“Cược cái gì?”

“Chúng ta cược xem, sếp có thể xa Cố Khuynh Dao được bao lâu!”

Sân bay, cảng hàng không quốc tế.

Cố Khuynh Dao kéo hành lý đến trước khu vực check-in vé, chuyến bay của cô hơn một tiếng nữa sẽ khởi hành.

Trước đó, chuyến bay trở về từ Singapore của Phong Ngôn Hành sẽ hạ cánh.

Tần Lam đi theo tiễn cô, nghe tin cô bị điều chuyển đến chi nhánh Thái Lan cũng rất buồn.

“Sếp tổng thiệt ác quá đi.

Cậu thân gái đơn độc, lại còn ốm yếu dễ mắc bệnh, đến nơi đất khách quê người lỡ có chuyện gì biết cậy vào ai?”

“Tần Lam, công ty sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho tớ mà.

Cơm ngày 3 bữa sẵn sàng, không cần lo tớ lười nấu bỏ ăn nữa.

Cậu đừng lo, tớ nhất định sống tốt.

Hơn nữa, phụ cấp cho nhân viên công tác xa cũng không ít.”

“Cậu đó, chỉ biết có tiền, tiền, tiền!”

Tần Lam thật sự nể phục tinh thần lạc quan của cô, trời sập xuống mà có tiền thì cô vẫn cười hì hì.

Cái con người này, nợ nần nhiều quá nên xem tiền giống như sinh mạng vậy.

“Cậu nhất định phải bảo trọng, buồn thì gọi cho tớ.

Thái Lan khắc nghiệt lắm, còn hay xảy ra bạo loạn nữa.

Kẻ nhát gan như cậu tốt nhất là đừng có ra đường nhiều.”

Cô nàng lẩm bà lẩm bẩm bên cạnh Cố Khuynh Dao suốt.

Cố khuynh Dao cũng không phàn nàn, đợi cho cô nàng dặn dò xong xuôi mới nói:

“Tớ biết rồi! Cậu ở lại giữ gìn sức khỏe, đừng quên thay tớ đến viếng mộ của mẹ tớ nhé.”

“Được.

Tớ nhất định không quên!”

Chia tay với Tần Lam, chia tay với thành phố phồn hoa chứa nhiều kỉ niệm.

Cố Khuynh Dao từng bước đi đến phía cửa thông quan, không biết trong lòng mang theo thứ khát vọng nào.

Cố Khuynh Dao cứ như vậy mà đi, ngay cả ngày được trở về cùng không dám hỏi Phong Ngôn Hành.

Rõ ràng ra đi không phải ý muốn của cô nhưng ở lại thì không biết nên dùng lý do gì.

“Cô gái, vẫn chưa đến giờ lên máy bay, phiền cô ngồi ở đây đợi thông báo nhé!”

Cô đi theo sự hướng dẫn của nhân viên sân bay, ngồi yên vị trong khu vực chờ trước cửa thông quan.

Xung quanh có rất ít người đợi, cô đưa tay lên nhìn vào đồng hồ:

“Có lẽ chuyến bay của Phong Ngôn Hành đã sắp hạ cánh rồi…”

Nghĩ vậy, cô liền nhìn ra bầu trời ở phía xa xa, mặt trời đã lặn nên có chút tối.

Cố Khuynh Dao đột nhiên có chút mong chờ, anh về rồi liệu có còn giận cô hay không?

Ít lâu sau, chiếc máy bay cô mong chờ cũng xuất hiện trong tầm mắt, Cố Khuynh Dao rời khỏi chỗ ngồi, chạy đến sát cửa kính để nhìn cho rõ quá trình hạ cánh của máy bay, trên môi còn vô ý để lộ một nụ cười hân hoan.

Nhưng bỗng, một tiếng “Kétttttt…” rất chói tai vang lên.

Chiếc máy bay gặp sự cố, trượt dài trên đường băng, hai bên thân không ngừng bắn ra những tia lửa.

“Bùm!!!”

Tiếng nổ vang trời khiến mọi người chấn động.

Chỉ trong vòng vài giây, Cố Khuynh Dao thu vào trong mắt hình ảnh khói lửa sáng cả một vùng trời đen.

Chiếc máy bay đó, vừa phát nổ.

Hai tay cô ôm lấy đầu, choáng váng vì tiếng nổ lớn, tai cũng ù đi không nghe rõ thông tin trên loa thông báo.

Đại khái là: Chuyến bay từ Singapore trở về, khi đáp xuống đường băng thì bị gãy trục bánh xe.

Sự cố khiến thân máy bay trượt dài với tốc độ nhanh dẫn đến hư hỏng và xảy ra cháy nổ.

Lực lượng chức năng đang tiến hành cứu nạn, thương vong chưa rõ.

“Phong Ngôn Hành…”

Cố Khuynh Dao tinh thần hỗn loạn, bỏ mặc hành lý của mình ở lại, chạy đến tóm lấy nhân viên an ninh của sân bay, hét vào mặt anh ta:

“Làm sao… Làm sao để có thể ra ngoài đó, tôi phải ra ngoài đó!”

Ngón tay cô chỉ về hướng phi trường đang đỏ rực ánh lửa, nước mắt không ngừng tuôn ra, chảy dài trên gò má ửng hồng.

“Cô gái, cô không thể đi.

Ngoài đó rất nguy hiểm!”

Nhân viên sân bay thấy cô kích động, giữ chặt lấy tay cô không cho cô rời khỏi khu vực cửa thông quan.

“Người thân của tôi đang ở trên chuyến bay đó, tại sao lại không cho tôi đi?”

“Cô bình tĩnh trước đã, tất cả chúng ta đều phải chờ, phải có niềm tin.

Lực lượng cứu hộ nhất định sẽ cứu được tất cả.”

“Nổ lớn như thế, khói lửa nghi ngút như thế, lỡ như không thể cứu được thì sao?”

Cố Khuynh Dao suy sụp ngã phịch xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở.

Phong Ngôn Hành xảy ra chuyện rồi, còn xảy ra chuyện ngay trước mắt cô.

Đều trách cô, đều tại cô.

Nếu như cô không chọc giận anh, không khiến anh bỏ đi nước ngoài thì bây giờ sẽ không phải gặp chuyện như thế này.

Cô phải làm sao đây? Đầu óc rối bời, trong lòng dấy lên rất nhiều sự ân hận, và cảm giác mất mát.

Cái cảm giác này, đau đớn giống như tự mình bóp nát trái tim của chính mình vậy.