Tổng Tài Vay Tôi Một Tình Yêu

Chương 14: 14 Xin Lỗi Em Là Do Tôi Đến Trễ

Tiệc sinh nhật mười tám của tiểu thư nhà họ Tống - Tống Thiên Kim được tổ chức ngay tại trang viên gia đình.

Khách mời tham dự đều là những người có máu mặt trong hội doanh nhân thành phố.

Phong Ngôn Hành so với họ chỉ là một cái tên mới nổi, tuổi đời kém xa.

Anh âm trầm chọn một vị trí trong góc khuất, chốc chốc nhấm nhẹ chút Champagne để giảm bớt buồn chán.

Hừ, anh ghét rượu, ghét cả những bữa tiệc nhảm nhí như thế này.

Ngoài kia, Tống Đạt đang bận rộn tiếp đãi khách quý.

Phong Ngôn Hành cứ tưởng anh trốn rồi thì ông ta cũng sẽ không tìm đến anh bắt chuyện, nào ngờ yên tĩnh chưa được bao lâu thì Tống Đạt đã đến chỗ anh mời rượu.

“Ngôn Hành, ta còn tưởng là cháu không đến.”

Phong Ngôn Hành nhìn thấy Tống Đạt, sắc mặt lạnh băng lập tức thay đổi, miệng cười niềm nở.

Nói đoạn, anh nâng ly Champagne của mình cạn vào ly của ông ta.

“Thật thất lễ quá.

Cháu đến lâu rồi nhưng thấy ngài đang nói chuyện cùng những người khác nên không tiện sang chào hỏi.”

Sau khi hỏi thăm về Phong thị, Tống Đạt đột nhiên đề cập đến con gái của ông.

“Từ khi cháu về nước tới giờ chắc vẫn chưa gặp Thiên Kim lần nào nhỉ? Con bé bây giờ khác trước rất nhiều, trông trưởng thành hẳn.”

Lúc này, Tống Thiên Kim xuất hiện giữa sân khấu.

Làn da của cô thật sự rất trắng, đôi mắt vừa to vừa sáng.

Thân hình cân đối diện chiếc váy màu vàng nhạt đính đá lấp lánh.

Cô gái này giống như một làn gió mới thổi qua lòng người, sức sống tươi trẻ kèm chút ngọt ngào, rất trong sáng, cũng rất lanh lợi.

Trong khi người người xung quanh đang dành lời khen có cánh cho Tống Thiên Kim, Phong Ngôn Hành lại ở đây trưng ra bộ mặt vô cảm, buột miệng đánh giá:

“Còn không đẹp bằng một nửa của Cố Khuynh Dao!”

Quỷ tha ma bắt! Cha của Tống Thiên Kim đang đứng ở bên cạnh, nghe thấy câu này thì anh chết toi!

May mà Tống Đạt tuổi cao nên tai không còn thính, cộng thêm không gian ồn ào không nghe rõ được lời anh.

Ông ta chỉ phong thanh nghe được tiếng anh nói nhưng nội dung không rõ ràng.

“Ngôn Hành, cháu vừa nói gì thế?”

Phong Ngôn Hành giật mình, nhận ra bản thân vừa nói một câu gây mất lòng trầm trọng, xảo trá đáp lại:

“Cháu nói, con gái của ngài quả là đẹp không ai sánh bằng!”

Tống Đạt tưởng thật, gật gù vừa cười vừa nói: “Ta biết cháu sẽ nói câu này.

Sở dĩ hôm nay mời cháu đến dự tiệc cũng là vì muốn nghe cháu khen con gái của ta.”

“Ngài lại đùa cháu rồi.

Thiên Kim xinh đẹp động lòng người, ai thấy mà không khen chứ?”

“Nhưng cháu khen và người khác khen không giống nhau!”

Phong Ngôn Hành dường như đã hiểu được hàm ý của Tống Đạt.

Tuy nhiên anh vẫn vờ như không biết gì, giả ngốc hỏi lại ông ta.

“Sao lại không giống ạ?”

“Bởi vì cháu đặc biệt hơn họ chứ sao!” Tống lão gia lắc đầu ngao ngán: “Người trẻ các cháu chỉ biết có công việc, đời sống khô khan quá!”

Thật ra, trong lòng Tống Đạt từ lâu đã có sắp xếp.

Ông không cười nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, thoáng chút sầu muộn.

Ông nắm lấy cánh tay của Phong Ngôn Hành, rảo bước tiến về khoảng sân vắng người.

Phong Ngôn Hành cũng không phải ứng gì, thuận theo lực kéo của ông ta mà đi.

Mãi đến khi Tống Đạt buông tay anh ra, hai người đứng đối mặt nhau, ánh mắt ông ta chứa đầy tâm sự, anh mới hỏi.

“Ngài có chuyện gì muốn nói với cháu sao?”

“Phải.

Đúng là ta có chuyện muốn nói với cháu.” Tống Đạt không phủ nhận, bởi vì ông ta đã đợi cơ hội nói chuyện này rất lâu rồi, còn giữ ở trong lòng thì thật không an tâm.

Ông ta thở ra một hơi, giống như trút đi gánh nặng nghìn tấn.

“Ngôn Hành, cháu năm nay cũng đã 26 được tuổi lấy vợ, con gái ta vừa tròn 18 lại có tướng vượng phu ích tử.

Nói thật, hai đứa về chung một nhà ắt sẽ hạnh phúc lâu bền.

Dẫu sao ta với bố cháu cũng là chỗ thân tình, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là gả Thiên Kim cho cháu.”

Phong Ngôn Hành khẽ liếc mắt nhìn về phía cô con gái 18 tuổi của ông đang vui vẻ cùng đám bạn.

Mặt của anh hơi ngẩng lên, đôi mày nhíu chặt, Tống Đạt nghĩ thế nào mà lại muốn gả đứa con gái mặt búng ra sữa này cho anh?

Song, ở trước mặt Tống Đạt anh không thể tỏ thái độ chống đối, chỉ có thể khéo léo chuyển sang một chủ đề khác.

“Em ấy vẫn còn nhỏ, tuổi này chỉ muốn tự do khám phá thế giới bên ngoài, không muốn bị ràng buộc đâu.

Nhắc đến vấn đề này mới nhớ, hình như đã có kết quả thi đại học rồi đúng không nhỉ?”

“Có rồi, nhưng nó chỉ đậu được vào trường nghệ thuật loại 3.

Tệ quá nên chỉ muốn nó lấy chồng cho xong!”

Âm điệu của Tống Đạt bỗng trở nên gắt gỏng.

Con gái ông ta cái gì cũng tốt chỉ có cái đầu là thua xa người ta.

Ông sợ nói chuyện với người thông minh như Phong Ngôn Hành, bị anh đào bới những chủ đề gây xấu hổ nên nhanh chóng tìm cớ rời đi.

“Cháu ở lại chơi nhé, ta vào trong nhà gọi Thiên Kim ra nói chuyện với cháu.

Hiếm lắm mới có dịp cho hai đứa làm quen.”

Phong Ngôn Hành không có hứng thú với nơi này, vì nể mặt ông ta mới đến.

Đối với Tống Thiên Kim càng không có hứng thú hơn, còn lâu mới muốn nói chuyện làm quen.

Anh vội vàng ra về.

Lúc chen qua đám đông đang say mê uống rượu nghe đàn, không cẩn thận va phải một người phụ nữ, rượu bị hất văng lên chiếc váy trắng đắt tiền của cô ta.

“Anh này đi đứng mắt để trên trời à?”

“Xin lỗi cô, tại tôi vội quá!”

Người phụ nữ càng dùng khăn lau, vết bẩn của rượu càng loang ra nhiều, cô ta bực dọc muốn chửi cho anh một trận.

Nhưng khi nhìn thấy mặt anh, sự tức giận của cô ta liền lắng xuống, thay vào đó là sự ngạc nhiên đến ngỡ ngàng.

“Phong Ngôn Hành, sao cậu lại ở đây?”

Phong Ngôn Hành nhìn cô ta, cũng hỏi một câu tương tự.

“Sở Kiều, sao cậu lại ở đây?”

“Tôi hỏi cậu trước.

Chẳng phải hôm nay cậu đại diện Phong Thị đến công ty tôi ký hợp đồng sao?”

“Não cậu có vấn đề à? Tôi mới là người phải hỏi cậu, hôm nay thư ký của tôi hẹn cậu ký hợp đồng, cậu ở đây rồi thư ký của tôi đâu?”

Phong Ngôn Hành và Sở Kiều từng là bạn học, mấy năm nay không liên lạc nhiều nhưng lần nào nói chuyện cũng chất vấn nhau như chó với mèo.

Không tính là oan gia, đại khái chỉ là không hợp để nói chuyện.

Sở Kiều mới nói mấy câu đã sôi máu, hai tay chống hông, dáng vẻ như sắp đánh lộn với Phong Ngôn Hành.

“Não cậu mới là có vấn đề.

Hôm nay bên tôi đã báo đổi người đại diện ký hợp đồng thành Sở Khanh rồi mà.

Cậu không xem thông báo còn lớn tiếng với tôi?”

“Tôi làm gì nhận được thông báo nào chứ!”

Đột nhiên, Phong Ngôn Hành và Sở Kiều nhìn nhau, tâm tư tương thông, cùng chung một suy nghĩ.

Sở Kiều thảng thốt:

“Hỏng rồi.

Thằng em khốn nạn của tôi ăn thư ký của cậu là cái chắc!”

Phong Ngôn Hành điên cuồng phóng xe trên đường lớn.

Cuộc gọi nhỡ cuối cùng Cố Khuynh Dao gọi cho anh đã là một tiếng trước, trong một tiếng qua có thể xảy ra biết bao nhiêu chuyện.

Anh có thể hình dung ra được hết thảy, nhưng thật sự không dám nghĩ tới.

Bây giờ chỉ mong tìm được Cố Khuynh Dao.

Cố Khuynh Dao chân trần lang thang trên xa lộ đông đúc, cơ thể mảnh mai gầy yếu phơi ra trong mưa gió.

Như thế này cũng tốt, để cho nước mưa rửa sạch hết những dơ bẩn mà bàn tay của Sở Khanh để lại trên người cô, để cho không ai nhận ra cô khóc, để cho sự lạnh lẽo xoa dịu nỗi đau trong lòng.

Những chiếc xe vun vút lao về phía Cố Khuynh Dao, nhưng cô vốn không thèm để ý đến.

Ánh đèn của một chiếc xe tải lớn rọi vào người cô, mỗi giây càng tiến tới gần, cô không tránh nó, thậm chí còn muốn nó giúp cô thoát khỏi thế giới đau khổ này.

Đột nhiên có người từ bên trong vệ đường, dùng một lực rất mạnh kéo cô lại, cứ vậy khóa chặt cô bằng vòng tay của mình.

“Buông ra… Buông ra… Đừng động vào người tôi…”

Cố Khuynh Dao điên cuồng vùng vẫy, cô đánh, cô đá, dùng đủ mọi cách vẫn không thoát khỏi cánh tay rắn chắn của con người này.

“Cố Khuynh Dao, em bình tĩnh lại.

Là tôi! Tôi là Phong Ngôn Hành!”

Anh khư khư ôm cô trong lòng, sợ cô bất thình lình xông ra đường, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Phong Ngôn Hành… là anh sao…” Cô giương đôi mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông ở trước mặt mình.

Dáng người cao lớn của anh bao trọn thân hình nhỏ bé của cô.

Cảm giác được che chở này, Cố Khuynh Dao chưa bao giờ có nhận được từ bất kỳ ai.

Cô òa lên khóc nức nở, tay vung lên đánh vào ngực anh, trách móc.

“Tại sao bây giờ anh mới đến? Tại sao… Tại sao… Tại sao ông trời lại để cho tôi gặp phải một tên sắc lang như Sở Khanh, còn bắt tôi cam chịu nhục nhã trước mặt Trần Hoằng Thần.

Bọn chúng là cầm thú… là những tên cầm thú đáng chết…”

Nhìn cô đau khổ, trái tim Phong Ngôn Hành giống như có một vật gì đó đâm vào, anh có thể cảm nhận được nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng, tuyệt vọng đến không thiết sống.

“Xin lỗi em, là do tôi đến trễ...”

Phong Ngôn Hành cởi áo ngoài choàng lên người cô, khẽ đỡ cô dậy.

Cơ thể gầy yếu của cô ở trong lòng anh run rẩy, giống như một con vật nhỏ bị thương.

Thầm nghĩ, nếu người trên thế giới này đều chân thành che chở cô như anh, có phải sẽ rất hạnh phúc không?

Cẩn thận để cô ngồi vào ghế phụ, giống như đối với một thứ trân quý.

Anh ngồi vào phía bên kia xe, cất tiếng an ủi.

"Không có chuyện gì rồi… Bây giờ tôi đưa em về nhà, nhé?"

Cố Khuynh Dao sức cùng lực kiệt, nhắm đôi mắt lại.

Sự im lặng này cũng có nghĩa là không có ý kiến.

Không bao lâu sau, cô đã ngủ thiếp đi.

Dưới màn đêm tịch mịch, Phong Ngôn Hành ngồi trong ô tô, ánh mắt sắc bén nguy hiểm.

Khi nảy là vì anh bận lo cho cô nên chưa có thời gian thể hiện sự phẫn nộ của mình.

Sở Khanh trước đây hại đời bao nhiêu người phụ nữ, anh không can dự.

Nhưng hôm nay hắn cả gan dám đụng đến cô, anh nhất định sẽ khiến hắn trả giá đắt.

Phong Ngôn Hành lạnh lùng rút điện thoại trong túi ra, gửi đi tin nhắn có nội dung ngắn gọn: “Xử lý Sở Thị.”.

Chưa quá một giờ sau đã nhận được hồi đáp: “Giá cổ phiếu của Sở Thị giảm sát mức chạm sàn.”