Nói xong câu này cô liền quay người đi thằng. Dáng người mành khảnh của cô lay động trong gió, nhưng dứt khoát mà lại vững chãi.
Đây là lần thứ hai Bạc Dạ thấy Đường Thi quay người đi, và mỗi lần quay người, anh đều cảm thi cô cách anh ngày càng xa…. Người đàn ông tóc vàng đứng tại chỗ cười và hỏi người bạn tốt của mình: “Hai người họ ly hôn rồi sao?” Người đàn ông đứng bên cạnh tròn mắt: “Tôi gọi cậu bằng ông đã được chưa? Người ta đã ly hôn từ năm năm trước rồi.” “Vậy cô ấy đã đi đâu trong năm năm qua?” Đối phương một lúc lâu mới trả lời: “Ngồi tù. Nhưng tôi không qua lại nhiều với cô ấy, nên không biết chi tiết cu thề. Người đàn ông con lai sững sờ một lúc, sau đó bật cười: “Vậy không phải là giống tôi sao?” Trong nụ cười mang theo một ý tứ sâu xa khiến người khác không thể tách rời, khiến cho người bạn của anh cau mày lại: “Thôi bỏ đi, cậu đừng ham vui mà có ý định với Đường Thi. Mặc dù chúng tôi không thân, nhưng một người ngoài cuộc như tôi nhìn vào cũng không đành lòng. Hơn nữa tôi cũng không tin Đường Thi là một người như vậy.” Trên thế giới này, sẽ luôn có một người đàn ông ngưỡng mộ một người phụ nữ vô điều kiện, không pha trộn bất kỳ sự vần đục nào của thứ tình cảm mập mờ, mà chỉ dùng một loại tình cảm biểu thị sự kinh phục đối với đồng loại để đối đãi với người khác giới. Dù sao cũng không phải tất cả đàn ông và phụ nữ đều dơ bần như hồng trần. Cậu ta nói: “Thực ra…Đường Thi ngồi tù năm năm, trước sau…đều có rất nhiều người giúp cô sửa lại án đã xử sai.” Bạn thấy đấy, hầu hết mọi người trên thế giới này đều không phải đều ngu dốt như vậy, bọn họ đều xuất thân trong những gia đình có tiếng, điều khó có được nhất chính là sự kiêu hãnh thanh cao, người phụ nữ như Đường Thi, có một đôi mắt bướng bỉnh như vậy, làm sao có thể giết người? Cho nên khi biết Đường Thi ngồi tù, có rất nhiều người trong vòng tròn thượng lưu đã giúp cô mở rộng quan hệ, một số người thì giúp cô hỏi vài câu, nhờ chiếu cổ cô, cũng có một số người muốn biết toàn bộ quá trình sự việc, muốn xem video giúp Đường Thi tìm ra điểm khả nghi. Thậm chí còn có một số người Đường Thi không quen, theo những gì Giang Lăng được biết, có một số người thậm chí là ở thành phố bên cạnh, nam nữ đều có. Họ ít nhiều đều đã từng chiêm ngưỡng qua các tác phẩm của Đường Thi, họ biết cô là người như thế nào, có lẽ là tin vào nhân phẩm của cô ấy, cho nên muốn ra tay giúp đỡ cô. Tuy nhiên, cuối cùng nó không đủ để chống lại một Bạc Dạ lấy tay che trời. Trên thực tế, vòng tròn của các phú nhị đại không bẩn thỉu như mọi người nghĩ. Ngày ngày đều là ngủ với phụ nữ, chơi đùa với các cô gái, hay một đống tình tiết tổng tài bá đạo có trong những cuốn tiểu thuyết không não. Bọn họ cũng rất nghĩa khí, bởi vì có một nền tảng gia đình và sự giáo dục tốt, ở một số phương diện nào đó, có nhiều người có sự kiên nhẫn và giáo dục hơn người bình thường rất nhiều, Đối với Đường Thi, bọn họ luôn duy trì sự đồng cảm và kính sợ, vì vậy ngay cả khi họ là bạn tốt của Bạc Dạ, họ cũng muốn giúp đỡ người phụ nữ cô đơn này. “Người phụ nữ của Bạc Dạ…có thể khiến Bạc Da lo lắng như vậy, cho thấy cô ấy không hề đơn giản.” Người đàn ông con lai nhìn theo bóng dáng Đường Thi đã đi xa và nói: “Này A Giang….cậu giúp tôi kiểm tra một chút về công việc hiện tại của Đường Thi đi?” Nhận lại câu trả lời là: “Thật ngại quá, tôi không phải là chủ tịch. Tôi chỉ là một bác sĩ! Người đàn ông con lai tròn mắt: “Được rồi, tôi tự mình điều tra vậy.” Đường Thi mất một giờ để lái xe về nhà, trên thực tế tuyến đường chỉ mất 20 phút, nhưng trên đường cô đi cô đã lái xe quanh góc phố, mất một tiếng mới về đến nhà, Ở nhà quả cô đơn, cô có chút không muốn về. Lần này cuối cùng cũng hiểu được tại sao buổi tối luôn có người thích đến quán bar uống rượu, có lẽ là muốn theo đuổi loại khoái cảm kích thích điên cuồng đó, bởi vì thực sự rất cô đơn, trong nhà chỉ có một minh cô, bất kể là nói hay làm gì, dều không có đồi đáp. Đường Thi cảm thấy rằng chứng trầm cảm của cô lại trầm trọng thêm, sự xuất hiện của Bạc Dạ khiến cô gần như phát ốm. Cô nằm trên sofa, công việc không có chút tiến triển nào, con trai cũng không đòi được về. Cô cảm thấy cuộc sống của cô là một thất bại, bây giờ ốm một trận nặng rồi sốt, nên cô cũng không biết phải làm gì. Lúc này, đột nhiên có một cuộc gọi đến. Cô liếc nhìn, là một dãy số lạ, cô ấn nghe một cách chán nản, nhưng giọng nói truyền đến lại không hề lạ lẫm. Là Tô Phi Phi. Tô Phi Phi ở đầu dây bên kia nói một cách bình tĩnh và thằng thắn: “Đến Fusion đi, tôi có một mối làm ăn lớn muốn giới thiệu cho cô!” ??? Loading... Ba dấu hỏi chấm xuất hiện trong đầu Đường Thi, cô chủ lớn này lại không biết đang chơi trò gì đây? Thực ra cô cảm thấy Tô Phi Phi được gia đình bảo vệ tốt như vậy đến tận bây giờ cũng thật không dễ dàng, dù sao trong ấn tượng của cô, trước khi cô vào tù, nhà họ Tô cũng từng xảy ra một sự kiện lớn. Sau đó không biết vì sao đã lắng lại, cụ thể thể nào cô cũng không hiểu lắm, không lâu sau, tin tức cô ngồi tù đã trực tiếp lu mờ chuyện của nhà họ Tô, sau đó đeo gông vào tù, mang theo một trái tim tan vỡ ngồi tù suốt năm năm. Sau khi ra tù, cô vẫn sống không bằng chết. Đường Thi nghĩ đến đây liền tự cười nhạo minh, nghe thấy Tô Phi Phi ở đầu bên kia tiếp tục nói: “Tôi biết cô coi tôi như đối thủ, trên thực tế cô còn là tình địch của tôi. Nhưng, so với loại gái ngành như Trình Y Y, tôi thích giao tiếp với cô hơn.” Đường Thi không nói, đối phương đã cúp máy. Sau hai mươi phút im lặng, cô đứng dậy đi tắm và trang điểm, sau đó chọn quần áo, xịt nước hoa, cô không lái xe mà bắt xe đi. Một tiếng sau, sau khi Tô Phi Phi hắt xì trong gió lạnh, vừa hay nhìn thấy Đường Thi đang đi đến. Trong cơn gió lạnh, người phụ nữ đeo khăn choàng, dưới chiếc váy da là đội chân thon dài bước đi với một đôi giày da màu đen, một mái tóc đen tạm thời được tạo thành một hình dạng hơi xoăn bởi máy sấy tóc được vén sang một bên, lộ ra một đường quai xanh thanh mành và xinh đẹp, Không có nghi ngờ gì về vẻ đẹp của Đường Thi, nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, năm này tháng khác lắng đong lại, cô khiến người ta dừng bước nhìn lại không chỉ vì nhan sắc, mà càng là vì khí chất trong trẻo mà lạnh lùng của cô. Như thể cô đi qua những bông hoa mà không để lại một cánh hoa nào, hình dáng của cô dường như chỉ là một mảnh ghép, gió thổi qua là sẽ biến mất. Tô Phi gặp lại Đường Thi một lần nữa và đây là cảm giác của cô. Trên người cô ấy có một vẻ đẹp của người ốm, giống như một người sắp chết, nhưng lại trở về với sự xinh đẹp nở rộ. Một đôi mắt sâu thẳm và đới khát, giống như mặt đất bị nứt nẻ, không khí trầm lặng nhưng lại mang theo một hơi lạnh cay nồng. Chính Bạc Dạ đã hủy hoại cô thành bộ dạng như thế này. Tô Phi Phi thấy Đường Thi bước đến, nghe thấy giọng mũi của cô ấy liền cau mày: “Bị cảm rồi à?” Đường Thi không nói gì. Tô Phi Phi cười khẩy: “Đừng trông cậy vào việc tôi giúp cô, chỉ là bây giờ tôi đã nhìn thấu rồi, người như Bạc Dạ, không xứng đáng để chúng ta phải nỗ lực như vậy.” “Vì vậy cô muốn tìm một liên minh để dựa vào sao? Đường Thi bình tĩnh nói: “Nhưng tôi từ chối làm Con thiên tài và bố tổng tài bạn của cô cũng không cần cô đến làm hài lòng tôi.” Tô Phi Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Thi một lúc lâu, cô cao giọng nói với vẻ như không thể tin, được: “Đường Thi, sao con người cô lại không biết tốt xấu như vậy!” Đường Thi khẽ cười: “Bây giờ cô mới nhận ra sao?” Tô Phi Phi nghiến răng: “Cô đừng đắc ý quá sớm! Hôm nay đến đây là có người bảo tôi hẹn cô…”