Chương 448

Đối phương đau đến mức không nói được lời nào.

Thật lâu sau mới nói được một câu: “Cô có biết tôi là ai không? Sao cô dám ra tay đánh tôi hả?”

“Tôi chẳng những dám đánh anh, mà tôi còn dám giẫm lên người anh nữa đấy.

Thi Nhân giẫm một cái lên tay đổi phương, giày cao gót dùng sức rất lớn, cô còn cố ý giẫm mấy lần: “Anh có biết tôi là ai không hả? Dám đến trêu chọc bà đây à, chán sống rồi hả?”

“Đau quá, đau quá, đau quá, bà cô của tôi ơi, tôi biết sai rồi.”

“Sau này còn dám ăn nói bẩn thỉu, bắt nạt phụ nữ khắp nơi như vậy nữa không?”

“Không dám, không dám.”

Lúc này Thi Nhân mới buông chân ra, xoay người nhanh chóng rời đi.

Đầu năm nay nếu không biết chút kỹ thuật tự vệ thì thật sự không thể đề phòng được.

Sau này, cô nhất định phải cho bé ba học một vài kỹ thuật phòng thân, tránh để sau này gặp phải trường hợp tương tự.

Bạch Mỹ Đình vẫn luôn đứng bên cạnh xem kịch hay.

Ban đầu cô ta cứ tưởng rằng sẽ xảy ra một màn kịch rất hay, nhưng không ngờ kết quả lại chỉ là đồ bỏ đi, còn bị một người phụ nữ xử lí nữa chứ.

Phế vật.

Nhưng xem ra Thi Nhân thật sự rất có tài.

Ai, thực sự đã đánh giá thấp người phụ nữ này rồi.

Cô ta nên sớm đoán ra người có thể dụ dỗ Mạc Tử Tây học trộm tay nghề của nhà họ Mạc chắc chắn không phải là một người phụ nữ đơn giản mới phải.

Cứ chờ mà xem, cô ta còn rất nhiều thời gian.

Thi Nhân vội vã rời khỏi nơi này, chắc hôm nay cô ra ngoài quên xem lịch rồi, tại sao lại có thể xui xẻo như thế này chứ?

Thế mà lại có thể gặp phải lưu manh đùa giỡn người khác ở chỗ này.

May mắn là lúc trước khi còn ở nước Mĩ, cô đã từng học qua, nếu không có lẽ vừa rồi đã xảy ra chuyện, lỡ như làm lớn chuyện lên thì người mất mặt cũng chính là cô.

“Thi Nhân, em bị sao vậy?”

Thực ra, Hách Liên Thành vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với Thi Nhân cho nên mới đợi cô đi ra, nhưng khi thấy Thi Nhân vội vã đi ra, giống như đã xảy ra chuyện gì thì anh ta lại không nhịn được tiến lên hỏi thăm.

“Không có việc gì.”

Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Hách Liên Thành: “Vừa rồi tôi gặp phải chút chuyện, may mà lúc trước anh có dạy cho tôi vài kỹ thuật phòng thân cho nên anh ta đã bị tôi đánh đến mức phải kêu cha gọi mẹ đó.” “Là ai?”

Hách Liên Thành cau mày, quay người định đi tính sổ với đối phương.

Thi Nhân vội vàng ngăn người lại: “Không sao rồi, tôi đã đánh anh ta một trận rồi, chuyện này cũng không thích hợp làm ầm ĩ, cứ cho qua đi.”

Dù sao thì đây cũng là bữa tiệc của nhà họ Mạc.

Mà hiện tại chính là thời khắc quan trọng nhất đối với Tiêu Khôn Hoằng, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Thực sự không sao chứ? Em có biết người đàn ông đó là ai không?”

“Không biết.”

Thi Nhân lắc đầu: “Nhưng tôi thực sự không sao hết, đối phương cũng chỉ là một công tử bột mà thôi.”

“Em không có việc gì là tốt rồi.”

Hách Liên Thành nhìn cô, đột nhiên không biết phải nói gì.

Hai người im lặng một lúc, Thi Nhân nói: “Tôi nghe nói anh sắp đính hôn?”

“Ai nói với em là anh sắp đính hôn, tại sao ngay cả bản thân anh cũng không biết chuyện này?”

Nhìn biểu hiện lúc này của Hách Liên Thành thì cô biết ngay những gì mà bà Hách thể hiện lúc trước đều là hoàn toàn chưa hề thảo luận với Hách Liên Thành.

Thi Nhân suy nghĩ một lúc cuối cùng quyết định nói với anh ta: “Bà Hách nói đấy”

“Mẹ của anh?”

“Đúng vậy, trước đó tôi đã gặp phải bà ấy trong bữa tiệc, mặc dù bà ấy không đích thân nói ra, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, xem ra bà ấy đã nhắm được cô gái nào rồi.”

Hách Liên Thành cau mày: “Cả đời này anh không có ý định kết hôn, dù bà ấy có làm như thế nào thì cũng vô ích thôi.”

Kể từ khi Mạc Mộng Thần qua đời thì anh ta đã biết rằng cả đời này bản thân anh không thể bắt đầu thêm một cuộc tình nào nữa.

“Thật ra anh không cần phải làm như vậy.”

Thi Nhân nhìn Hách Liên Thành, không biết nên khuyên anh ta như thế nào.

Không ai có thể nói rõ ràng về vấn đề tình cảm.

Cô ngập ngừng mở miệng: “Anh đưa ra quyết định này là vì tôi sao?”

Bởi vì cô đã từ chối Hách Liên Thành.

“Không phải là do em, là do bản thân anh, anh không thích hợp để kết hôn.”

Bây giờ Hách Liên Thành đã nghĩ thông suốt rồi.

Anh thiếu nợ Mộng Thần.

Chỉ cần anh còn mang họ Hách thì dù cho có tìm thêm một người nữa cũng sẽ lặp lại số phận tương tự. Anh dịu dàng nhìn Thi Nhân: “Chúng ta sẽ là bạn suốt đời.”

Chỉ là bạn thôi cũng được rồi, anh ta không có yêu cầu gì xa vời nữa.

“Đó là tất nhiên rồi.”

Thi Nhân nghĩ đến bí mật mà Tiêu Khôn Hoằng đã nói với cô, bạn gái cũ của Hách Liên Thành thật ra chính là cô cả nhà họ Mạc thì trong lòng cô vẫn luôn có một mối nghi ngờ.

Khi còn ở nước Mĩ, cô luôn nói rằng mình là thế thân cho bạn gái cũ của Hách Liên Thành.

Bởi vì dáng vẻ của hai người họ khi lớn lên có chút giống nhau.

Cho nên cô và cô cả nhà họ Mạc lớn lên có dáng dấp giống nhau sao?

Cô đã từng gặp những người trong nhà họ Mạc, bao gồm cả ông cụ, thỉnh thoảng dường như cũng có người tỏ ra rất kinh ngạc khi nhìn vào khuôn mặt của cô, giống như thông qua cô nhìn thấy một người khác.

Thi Nhân do dự một lúc, không biết có nên nói không.

“Thi Nhân, em muốn hỏi cái gì thì cứ trực tiếp hỏi đi.”

Hách Liên Thành nhìn ra dáng vẻ Thi Nhân dường như đang do dự muốn nói lại thôi: “Bây giờ, giữa chúng ta không có chuyện gì là không thể nói cả.”

Thi Nhân lấy hết can đảm: “Bạn gái cũ của anh là người nhà họ Mạc à?”

Vẻ mặt dịu dàng của Hách Liên Thành dần biến mất, anh ta quay mặt đi nhìn chỗ khác, lúc này anh ta không biết mình nên đối mặt với Thi Nhân bằng biểu cảm gì.

Thật ra anh ta đã sớm có chuẩn bị nếu như cô biết chuyện.

Dù sao thì khi Thi Nhân đến nhà họ Mạc, nhất định sẽ có người sơ ý nói ra, hoặc là sẽ cố tình tiết lộ cho Thi Nhân biết.

Nhưng anh ta không ngờ chuyện này sẽ đến sớm như vậy.

Hách Liên Thành khó khăn trả lời: “Đúng vậy, tên của cô ấy là Mạc Mộng Thần.”

Khi nói ra cái tên này, trong lòng Hách Liên Thành không khỏi đau nhói, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, anh ta cứ nghĩ rằng bản thân đã dần quên đi rất nhiều.

Thế nhưng vừa nhắc tới ba chữ này thì anh ta lập tức cảm thấy trong lòng khó chịu đến mức hít thở không thông.

Giống như có một đôi tay đang bóp lấy cổ anh ta.

Thi Nhân chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này Hách Liên Thành, khi anh ta nhắc đến ba chữ Mạc Mộng Thần, thì ánh mắt trở nên vô cùng buồn bã.

Giờ phút này, cô thực sự chắc chắn về mối quan hệ giữa Mạc Mộng Thần và Hách Liên Thành.

Dù sao thì chuyện tình cảm không thể nào làm giả được. Thi Nhân dừng một chút: “Có thể nhận ra tình cảm của anh và cô ấy rất tốt.”

Hách Liên Thành rất muốn nặn ra một nụ cười, nhưng anh ta lại không thể làm được, chỉ có thể nói một cách cứng ngắc: “Đúng vậy, nhưng mà anh không có tư cách nhắc đến cô ấy. Là anh đã hại chết cô ấy.”

“Anh không sao chứ?”

Thi Nhân đỡ Hách Liên Thành: “Tình trạng của anh không tốt lắm, hay là anh đi nghỉ ngơi trước đi?”

“Anh không sao.

Hách Liên Thành chật vật chống đỡ thân thể: “Có phải có người đã nói gì đó với em không?”

“Cũng không có gì đâu, chỉ là nhắc tới quan hệ giữa bạn gái cũ của anh và nhà họ Mạc mà thôi. Dù sao thì trên mạng cũng không có tin tức gì về chuyện này nên trước giờ tôi chưa từng biết.”

Hách Liên Thành hít sâu một hơi. Ngày này cuối cùng cũng vẫn đến.

“Anh thừa nhận ngay từ đầu khi ở trong đường hầm ở Việt Nam, anh cứu em là vì vẻ ngoài của em, kể cả sau này cũng giống như vậy. Thi Nhân à, anh không thể nào phủ nhận điều này.”

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Thi Nhân cắt ngang lời nói của Hách Liên Thành: “Tôi đã biết tất cả những chuyện này rồi, dù sao thì trước đây cũng không phải chưa từng có ai chế giễu tôi là một kẻ thế thân, cho nên tôi biết rất rõ, vẻ bề ngoài của tôi và bạn gái cũ của anh có chút giống nhau.

Chỉ là cô không ngờ bạn gái cũ của anh ta lại là cô cả nhà họ Mạc.

“Thi Nhân, anh xin lỗi.”

“Anh thật sự phải nói lời xin lỗi, nhưng mà sau này anh cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cho nên mọi chuyện coi như hòa nhau.”

Thi Nhân nhìn Hách Liên Thành: “Tôi đỡ anh đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi.”

Có lẽ cô nên tức giận.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của Hách Liên Thành thì cô lại không có cách nào tiếp tục tức giận.

Bởi vì Mạc Mộng Thần đã qua đời.

Chuyện này hẳn cũng là một đòn đả kích vô cùng đau đớn cho Hách Liên Thành.

Nếu chỉ vì bà Hách cản trở khiến hai người bọn họ phải xa cách nhau thì sau này bọn họ vẫn còn cơ hội quay lại với nhau, nhưng một khi người đó đã qua đời thì mọi chuyện coi như chấm dứt, hoàn toàn không còn cách nào có thể quay lại được nữa.

Yêu hay không yêu cũng không còn nghĩa lý gì cả.

Cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Dù cho có nói gì thì người đã qua đời cũng không thể nghe thấy.

Mọi chuyện đã làm cũng trở nên vô ích.

Cô đã từng trải qua cú sốc trước cái chết của những người xung quanh, cho nên cô hiểu được những nỗi đau khi phải trải qua chuyện này.

Khi Thi Nhân và Hách Liên Thành đi đến phòng nghỉ dành cho khách thì đã bị rất nhiều người nhìn thấy, bao gồm cả người của Bạch Mỹ Đình.

Sau khi cô ta biết được tin tức này thì khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: Cơ hội đến rồi.

Bạch Mỹ Đình nhìn quanh một vòng sau đó nhanh chóng đi về phía Tiêu Khôn Hoằng, muốn nói cho anh biết vợ của anh đang ở một mình với người đàn ông khác, liệu anh có hào phóng như vậy không?

“Chào anh Hoằng, có thể nói chuyện với anh một chút được không?”

Đáy mắt Bạch Mỹ Đình có chút tự mãn.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô ta một chút, sau đó trợ lý lập tức đi tới, nói nhỏ bên tai anh vài câu, sắc mặt của anh lập tức thay đổi.