Chương 442

Cổ họng của ông cụ Mạc dột nhiên có chút ngứa, ông cụ không nhìn được mà họ khan vài tiếng, khi định cầm lấy cốc nước, Mạc Tiểu Nam đã cầm cốc nước đưa qua: “Hơi nóng ạ.”

Ba đứa nhỏ lần lượt hầu hạ, cho dù sắc mặt của ông cụ có nghiêm túc cũng không thể giữ được nữa.

Ông cụ nhận lấy cốc nước, nhìn ba đứa nhỏ.

Nếu như đây là con cháu của nhà họ Mạc ông thì tốt rồi, nếu như thế cho dù ông có chết, cũng có thể nhắm mắt rôi.

Ông cụ muốn mấy ngụm nước, say đó nhìn quản gia đứng bên cạnh: “Chuẩn bị cho ba đứa nhỏ ít đồ chơi.”

Đây là truyền thống của nhà họ Mạc.

Mạc Tiểu Bắc vô thức quay đầu lại nhìn Mạc Tử Tây, kết quả động tác nhỏ này bị ông cụ nhìn thấy, ông cụ hỏi: “Cháu nhìn ai vậy? Cho cháu mà cháu không dám lấy sao?”

“Không phải đâu ông Mạc, mẹ cháu từng dạy không được tùy tiện lấy đồ của người khác ạ”

Ông cụ cười mà như không cười, sau đó nhìn ba đứa nhỏ, cuối cũng nhìn Mạc Tiểu Tây: “Cháu cũng không dám lấy sao? Dũng khí còn nhỏ hơn là con chuột sao?”

Mạc Tiểu Tây nhất thời không vui: “Ông Mạc, cha cháu có thể mua cho cháu bất cừ cái gì, đồ ông tặng cũng không có gì lạ cả. Sao phải sợ chứ, lẽ nào cha cháu không mua được sao?”

Mạc Tử Tây hít sâu một hơi, bé ba nói lung tung cái gì vậy chứ.

Bình thường không ai dám tranh cãi trước mặt ông cụ, còn dám tức giận, đây chính là tiết tấu không cần mạng mà.

Tính cách của ông cụ cũng không tốt như vậy.

“Ha ha ha, hay cho cái không mua nổi.”

Ông cụ Mạc đột nhiên cười lớn, còn vỗ đùi, nhưng hậu quả của cười lớn là họ không ngừng, sắc mặt đều đỏ bừng lên.

Nhưng phía sau lưng lại có một bàn tay nhỏ, vỗ vỗ theo tiết tấu.

Cơ thể ông cụ cứng lại. Dường như có một dòng điện ấm áp, từ bên ngoài trực tiếp chảy vào tim vậy.

Cháu gái của ông Mộng Thần cũng đã từng quan tâm ông như vậy, sau khi con bé qua đời, thì không có ai dám làm như vậy nữa.

Trẻ nhỏ đều sợ mình, đứa trẻ trưởng thành lại càng sợ hãi ông cụ là mình hơn.

Mạc Tiểu Tây nghiêm nghị nói: “Chú Tranh nói, người già không được quá buồn quá vui, ông Mạc không ngoan chút nào cả.”

Ông cụ lấy khăn che miệng, sau đó ngồi thẳng người.

Ông cụ nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh mình, ánh mắt mang theo ý cười hiếm thấy: “Ba cháu tên là gì?”

Ba đứa nhỏ này rất thú vị, nếu dạy dỗ đàng hoàng, sau này nhất định sẽ rất ưu tú.

“Mạc Tiểu Bắc.”

“Mạc Tiểu Nam.”

“Mạc Tiểu Khê.”

Bé Bánh Bao giơ tay lên, cười híp mắt lớn tiếng trả lời.

Ông cụ khựng lại: “Họ Mạc?”

“Đúng vậy, tại sao mấy đứa nhỏ lại họ Mạc? Tôi nghe nói ông chủ của tập đoàn Quang Viễn họ Tiêu mà.”

Mạc Tiểu Bắc bình tĩnh trả lời: “Khi mẹ cháu ở Mỹ còn có một cái tên khác, họ Mạc, cho nên chúng cháu theo họ mẹ.”

Vị phu nhân bên cạnh hỏi: “Vậy tại sao sau này các cháu lại không đổi họ?”

Bình thường mà nói, sớm muộn gì mấy đứa nhỏ cũng phải mạng họ của cha.

“Các này thì cháu biết.”

Mạc Tiểu Khê giơ bàn tay nhỏ lên, vội vàng trả lời: “Cha cháu nói, lúc mẹ sinh ra ba đứa bọn cháu rất khổ cho nên bọn cháu theo họ mẹ.”

Đáp án này, khiến những bà chủ có mặt đều ngẩn ra.

Vừa rồi vẫn còn có chút đồng tình với mẹ của ba đứa nhỏ, bây giờ lại cảm thấy ngưỡng mộ.

Nhìn chống của nhà người ta xem, hào phóng như vậy, tấm lòng rộng rãi như vậy?

Ông cụ Mạc hừ lạnh một tiếng, cũng không biết là vui hay là không vui.

Ngay sau đó, quản gia cầm một cái khay đến, bên trong có ba hộp nhỏ, bên trong là ba khóa bình an bằng vàng ngọc.

Phù hợp với thân phận của đứa nhỏ, cũng phù hợp với thân phận của người lớn.

Vẻ mặt của ba đứa nhỏ rất bình tĩnh, dáng vẻ như đã quen rồi vậy.

Ông cụ nói: “Cầm lấy đi, không ăn mất các cháu đâu.”

Mạc Tử Tây khẽ gật đầu với Mạc Tiểu Bắc, sau đó anh lớn Mạc Tiểu Bắc dẫn đầu, ba đứa nhỏ mới nhận lấy cái hộp.

“Được rồi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, đi thôi.”

Ông cụ đỡ cơ thể, vẫn đi ra ngoài lộ mặt, Mạc Tử Tây vội vàng tiến lên trước đỡ ông cụ, lần này ông cụ không từ chối, cũng không quan tâm đến cô ấy.

Mạc Tử Tây học cách mặt dày của Mạc Tiểu Tây, giả vờ không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của ông cụ.

Khi rời khỏi đại sảnh, ông cụ vô thức nhìn ba đứa nhỏ.

Vậy mà cũng là họ Mạc, thật là có duyên mà.

Chỉ đáng tiếc không phải thật sự là cháu nhà họ Mạc.

Đáy mắt ông cụ xẹt qua tia đáng tiếc, bây giờ mấy đứa trẻ của nhà họ Mạc đều còn độc thân, không có đứa nào có con cả.

Có con riêng cũng được mà. Nhưng đời tư của ba đứa trẻ này vẫn luôn sạch sẽ, vô cùng nghiêm túc, đừng nói đến con riêng, đến cả một cái scandal cũng không có nữa.

Đột nhiên ông cụ cảm thấy có chút mệt.

Khi ông cụ nhà họ Mạc xuất hiện, đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người, có nghĩa là bữa tiệc sắp bắt đầu rôi.

Bên kia, dưới sự chỉ dẫn của quản gia, ba đứa nhỏ thuận lợi tìm được Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng.

“Cha, mẹ.”

Ba đứa nhỏ chạy nhanh đến.

Thi Nhân sờ đầu bọn nhỏ, mỉm cười với ông cụ đã đưa bọn nhỏ đến: “Làm phiền ông rồi.”

“Không phiền gì cả.”

Khi quản gia nhìn thấy Thi Nhân, vẻ mặt rõ ràng ngẩn ra.

Vừa rồi ngay khi cô gái này quay người lại, ông ta còn cho rằng mình nhìn nhầm rồi, còn cho rằng mình nhìn thấy cô chủ nữa.

Nhưng khi nhìn kỹ lại, thì phát hiện không phải là cùng một người.

Đáy mắt quản gia xẹt qua tia thất vọng, người tốt như cô chủ, thật là đáng tiếc mà.

Chả trách Hách Liên Thành lại để cô gái này làm thế thân, mặt mũi nhìn có vẻ rất giống, đặc biệt là khi cười, càng giống hơn.

“Mặt tôi có cái gì sao?”

Thi Nhân phát hiện ông cụ vẫn luôn nhìn mình, cảm giác có chút kỳ lạ.

“Không có gì, hy vọng hai người sẽ có khoảng thời gian vui vẻ.

“Đợi chút, đây là cái gì vậy?”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy cái hộp trong tay ba đứa nhỏ, bên trong là một cái khóa bình an vàng ngọc, đây không phải là đồ mà bọn họ mang tới.

“Đây là quà gặp mặt mà ông cụ tặng bọn nhỏ.”

“Cảm ơn ông cụ rồi.”

Thi Nhân không ngờ bọn nhỏ còn có thể lấy được quà, cô có chút xấu hổ: “Bọn nhỏ không chọc ông cụ tức giận chứ, ba đứa nhỏ đang trong tuổi nghịch ngợm.”

“Bọn nhỏ rất ngoan, cô Tiêu có phúc rồi.”

Quản gia không nói được mấy câu, quay người rời đi, trong lòng ông ta có chút tiếc nuối, nếu như là cô chủ thì tốt rồi.

Nếu cô chủ còn sống, nếu như lúc đầu cô chủ kết hôn, thì chắc con có phải cũng lớn thế này rồi không?

Đáng tiếc, tất cả đều không có nếu như.

Thi Nhân nhìn ông cụ rời đi, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Em luôn cảm thấy có gì đó lạ lạ”

Vậy mà ba đứa nhỏ còn nhận được quà của ông cụ Mạc, cô không khỏi có chút thở dài: “Các con nói thật đi, vừa rồi khi đến đại sảnh gặp ông cụ Mạc, các con có ngoan không?”

“Con rất ngoan, còn vỗ lưng cho ông Mạc nữa.”

Mạc Tiểu Khê giải thích nhanh nhất, sợ mình sẽ bị hiểu nhầm.

Mạc Tiểu Bắc ngược lại lại sắp xếp từ ngữ giải thích rõ ràng, Thi Nhân thở phào, không đắc tội với người ta là được rồi.

Tiêu Khôn Hoằng lại ý vị thâm trường nhìn về phía người người nhà họ Mạc.

Bây giờ cô vợ nhỏ của anh còn chưa biết, nhưng anh lại biết tại sao người nhà họ Mạc lại đối xử đặc biệt với vợ mình như vậy, còn không phải vì vợ mình giống Mạc Mộng Thần sao.

Đám người này chỉ xem vợ anh là thế thân mà thôi.