☆ Chương 16: (Chưa beta)

_Trêu hoa ghẹo nguyệt, cợt nhả như thế còn ra thể thống gì

Hạng mục huấn luyện của đội bảo an không khó, chủ yếu là sắp xếp đội ngũ, qua trái qua phải, đánh quân thể quyền, tập hít đất, cùng với huấn luyện bảo an dùng các loại vũ khí. Cơ Tiểu Vũ không muốn làm quá nổi bật khiến người khác chú ý, vì vậy cố tình biểu hiện vừa phải nhưng không mất quy củ, vừa không đến nỗi quá mức chói mắt, cũng không khiến người khác bắt được khuyết điểm để phạt cậu, vài ngày sau các vị bảo an sẽ không để ý thằng nhóc mới đến này nữa.

Nhoáng cái đã qua bảy ngày, sáng ngày mười tháng tám, nhân viên Hồng Thăng phát hiện khu bảo an đại sảnh xuất hiện một người mới, mặt mày đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, mặc một bộ đồng phục màu xanh mới tinh, thắt lưng vắt ngang chiếc eo thon, giống hệt một cây trúc xanh biếc cao ngất thon dài có thể vắt ra nước, tươi mát động lòng người.

Tân bảo an nói chuyện với người khác vô cùng lễ độ, nhiệt tình chu đáo, nhìn ai cũng đều mang theo ba phần tươi cười, khi cười lộ ra một hàng răng trắng sáng đều tăm tắp, quả thật có thể chói mù mắt người khác —— đặc biệt là mắt của —— nhân viên nữ. Không ít người vừa đi qua còn phải ngoái đầu lại ngắm một cái, thậm chí còn quay lại cố ý tìm lời tán gẫu thêm hai câu.

Nếu không phải còn vội đi chấm công, chỉ sợ bàn của tân bảo an đã bị một đám chị gái vây chật như nêm cối.

Cùng lúc đó, 8 giờ 52 phút, Chu Tư Dư mặc một chiếc váy xẻ tà nhỏ tiến vào đại sảnh, đang muốn đi đến trước thang máy thì bên cạnh bỗng nhiên có người gọi cô: “Chị Chu, buổi sáng tốt lành!”

Chu Tư Dư xoay đầu nhìn qua, thoáng chốc mở to hai mắt: “Ể, cậu không phải tiểu soái ca nhân viên của “Lão Lý – thức ăn gia đình thông thường” sao, sao đột nhiên mặc bộ đồ này vậy? Tôi suýt nữa nhận không ra rồi đó.”

“Đúng vậy, em đổi việc rồi, đang làm bảo an ở Hồng Thăng.” Cơ Tiểu Vũ đẩy đẩy vành nón, cười nói “Cảm ơn chị Chu trước kia đã chiếu cố em, chúng ta hiện tại cũng coi như là đồng nghiệp, sau này có việc gì em có thể giúp chị thì chị đừng ngại mở miệng nha.”

Cậu vẫn luôn có ấn tượng khá tốt với Chu Tư Dư, trong lòng cũng mang theo vài phần cảm kích, lúc trước nếu không phải cô gái này gọi đồ ăn của “Lão Lý – thức ăn gia đình thông thường”, cậu sẽ không có cơ hội đến cao ốc Hồng Thăng, cũng sẽ không gặp được Trình Dự Đường, càng sẽ không làm được bảo an ở Hồng Thăng, tiền lương tăng lên một khoản lớn.

Chu Tư Dư kinh ngạc xong rồi lại thật lòng vui mừng cho Cơ Tiểu Vũ “Thật tốt quá, chúc mừng cậu! Tối nay cậu có rảnh không? Chị Chu mời cậu ăn một bữa cơm, coi như chúc mừng cho cậu.”

“Không không không, phải là em mời mới đúng, chị Chu chị thích ăn cái gì?”

“Tôi ăn gì cũng được, chỉ là buổi tối không thể ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ, nếu không sẽ béo phì……”

“Còn hai phút nữa là 9 giờ rồi, cô làm bên bộ phận nào, đi làm không cần phải chấm công hả?”

Bất chợt có người lạnh lùng nói chen vào, ngắt lời Chu Tư Dư.

Chu Tư Dư cứng ngắt xoay người lại, lắp bắp trả lời: “Trình, Trình tổng, tôi, tôi làm bên bộ phận thị trường, thật xin lỗi, tôi đi chấm công ngay đây ạ!”

Nói rồi trộm cho Cơ Tiểu Vũ ánh mắt “tự cầu phúc nhiều vào”, sau đó dẫm giày cao gót chạy trốn nhanh hơn cả thỏ.

Có vài người vừa tiến vào đại sảnh thấy thế cũng lập tức bỏ chạy, lo sợ bị Trình tổng bắt lại.

Trong lòng Cơ Tiểu Vũ thầm kêu xui xẻo, dùng hết sức lực nở một nụ cười xán lạn lấy lòng Trình Dự Đường: “Trình tổng, chào buổi sáng.”

“……” Trình Dự Đường giật giật khóe mắt, mặt không chút thay đổi nhìn cậu, “Đi làm mà không làm việc đàng hoàng, lười biếng, hơn nữa còn ảnh hưởng đến công việc của người khác, theo điều lệ nhân viên Hồng Thăng thì nên xử lý thế nào?”

Cơ Tiểu Vũ há miệng thở dốc, không trả lời được.

Ngày nghỉ Lương Thiệu Cương quả thật đã cho cậu xem các điều lệ quy tắc các thứ, nhưng mấy thứ đó vừa nhiều lại vừa phức tạp, cậu chỉ tùy tiện lật lật rồi ném vào trong tủ, làm sao nhớ rõ cụ thể điều lệ được!

Triệu Bách Tân đi theo bên cạnh còn đang vừa buồn bực tại sao cái tên nhóc giao thức ăn ngoài này lắc mình một cái đã trở thành bảo an cao ốc Hồng Thăng rồi, vừa nhạy bén tiếp lời: “Căn cứ theo điều lệ nhân viên công ty, nội quy thứ mười hai quy định, loại tình huống này xét từ nhẹ đến nặng, cảnh cáo hoặc phạt tiền từ 100 đến 1000 tùy theo mức phạt, nếu như ảnh hưởng nặng hơn thì phải xử lý sa thải.”

Không phải chỉ nói có vài câu sao, sao lại nghiêm trọng như vậy được?! Cơ Tiểu Vũ hoảng sợ, vội la lên: “Trình tổng, hôm nay tôi mới ngày đầu tiên đi làm, không phải cố ý muốn trái với điều lệ công ty! Tôi xin hứa sau này sẽ không bao giờ như thế nữa, anh ngàn vạn không được phạt tiền tôi, càng không được sa thải tôi!”

Thấy cậu gấp đến nỗi phải xuống nước, lúc này Trình Dự Đường mới thong thả ung dung nói: “Nghĩ cho cậu ngày đầu tiên đi làm là vi phạm lần đầu, hôm nay chỉ cảnh cáo bằng miệng, không có lần sau.”

Cơ Tiểu Vũ vội vã đáp ứng, nhìn theo Trình tổng thong thả dung rời đi mà thở phào nhẹ nhõm, đệch mợ thiếu chút nữa hù chết gà.

Có điều Trình Dự Đường đường đường là một tổng tài của tập đoàn công ty, thế mà lại quản một tên bảo an nho nhỏ như cậu, có phải là rảnh quá rồi không?

……

Trình tổng dùng thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất, vào văn phòng của mình, tiếp đó mệnh lệnh cho Triệu Bách Tân đang báo cáo lịch trình hôm nay: “Nói với Dương Nhất Bằng đội bảo an, cho Cơ Tiểu Vũ đổi một vị trí công tác mới.”

Làm bảo an ở đại sảnh quan trọng nhất là chú ý kỹ càng thân phận và hướng đi của nhân viên, kịp thời làm tốt việc kiểm ra thân phận và nghiệp vụ, bảo đảm nhân viên công ty có thể an toàn an tâm yên ổn làm việc, chứ không phải chỗ để gặp gỡ bán rẻ tiếng cười với phụ nữ, trêu hoa ghẹo nguyệt, cợt nhả như thế còn ra thể thống gì, đã thế còn làm trật tự công ty trở nên rối loạn.

Hơn nữa, bộ đồng phục bảo an đó là cái quái gì vậy, vừa chật vừa hẹp, lộ hết cả đường cong cơ thể, không nghiêm túc trang trọng chút nào cả, phải sửa nốt!

Triệu Bách Tân kinh ngạc nói: “Đổi vị trí nào?”

Theo cách nhìn của y, Cơ Tiểu Vũ ngoài trừ khuôn mặt ra thì chẳng có tài cáng gì để được mời vào đây cả, cậu ta chỉ thích hợp để nhốt trong nhà, nuôi như một thú cưng. Chẳng qua nếu Trình tổng cảm thấy đây là tình thú thì thôi vậy, không còn gì để nói cả.

Trình Dự Đường suy tư một lát, “Đến trực bãi đỗ xe ngầm đi.”

Chỗ đó ít người, hoàn cảnh đơn giản, ánh sáng cũng hơi yếu, hẳn sẽ không có chuyện tương tự như vầy đâu.

“Vâng, lát nữa tôi sẽ báo với Dương Nhất Bằng.”

Triệu Bách Tân mặt không biến sắc, nghĩ thầm, mới đi làm một ngày đã đổi chỗ công tác, tên nhóc họ Cơ kia cũng xem như là người đầu tiên ở Hồng Thăng.

Bất quá điều đến điều đi thì vẫn là một tên bảo an nho nhỏ, chứng minh rằng Trình tổng cũng không để Cơ Tiểu Vũ trong lòng, rất có thể chỉ là nhất thời mới mẻ, qua một thời gian sau có lẽ sẽ không thấy cậu nhóc này nữa rồi.

……

Hôm nay là ngày đầu tiên Cơ Tiểu Vũ đi làm, tám giờ bắt đầu đi làm, đến bốn giờ chiều thì đã đủ tám giờ, một ngày làm việc đã kết thúc. Việc cậu làm chỉ là ghi ghi tên chỉ chỉ đường những người đến thăm hỏi, chú ý xem có nhân vật khả nghi hay nguy hiểm nào đột nhập vào cao ốc hay không, thỉnh thoảng đi bộ tuần tra một vòng dưới đại sảnh, lượng công việc so với “Lão Lý – thức ăn gia đình thông thường” quả thực không đáng nhắc tới.

Cậu và Chu Tư Dư cả ngày nay chưa liên lạc một lần nào, có lẽ buổi sáng hai người đều bị Trình ổng dọa sợ, không hẹn mà cùng quên đi bữa cơm chưa thành nọ.

Bốn giờ Lưu Vi Nhân tới giao ca, chẳng thèm nói câu nào, chỉ hừ lạnh một tiếng phát ra từ lỗ mũi.

Ngoại trừ lúc sáng Trình Dự Đường làm cậu sợ mất mật ra thì, tâm tình Cơ Tiểu Vũ vẫn khá tốt, cậu không so đo thái độ của Lưu Vi Nhân, cậu quay lại phòng bảo an thay đồng phục, điền tên vào sổ trực ban hôm nay.

Vừa mới điền xong, Dương Nhất Bằng đã bước vào.

Hồi Quốc Khánh Cơ Tiểu Vũ đã trải qua vài lần huấn luyện, các loại tư thế quân đội đã luyện nhuần nhuyễn, cậu lập tức đứng nghiêm cúi chào một cách lưu loát, đẹp đẽ: “Chào đội trưởng!”

“Thôi.” Dương Nhất Bằng không thể không thừa nhận nhất cử nhất động của nhóc con này vẫn rất đẹp mắt, hắng giọng nói: “Tôi đến là để báo cho cậu biết, bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần đến đại sảnh cao ốc A trực ban nữa……”

“Tại sao chứ?!” Cơ Tiểu Vũ nghe xong giật cả mình, đôi mắt trợn tròn lên, “Em vưa mới trực một ngày đã bị sa thải sao [1]? Em làm không tốt chỗ nào, đội trưởng anh nói cho tôi biết đi, em nhất định sửa!”

[1] Chú thích chỗ này một chút: sa thải bên Trung gọi là “con mực”. Trong xã hội cũ, công nhân sẽ ăn ở tại chỗ làm việc, sau khi bị sa thải sẽ phải cuốn giường chiếu rời đi, sau này không biết từ lúc nào khi người ta xào mực thì thấy con mực nó sẽ tự cuộn lại như hình dạng của chiếc chiếu bị cuốn vậy, nên người ta sử dụng từ “con mực” thay vì “cuốn chiếu” cho từ sa thải.

“Ai nói muốn cậu cuốn gói vậy, tôi còn chưa nói hết nữa mà.” Dương Nhất Bằng mắc cười muốn chết, vất vả lắm mới gượng lại được, “Chỉ là đổi chỗ công tác thôi, sau này cậu không cần đến đại sảnh nữa, đổi lại đến bãi đỗ xe ngầm trực ban.”

“Thì ra là như vậy, làm em sợ quá trời.” Cơ Tiểu Vũ thả lỏng giọng nói, “Đội trưởng, vậy tiền lương của em thì?”

“Không đổi, vẫn giống như trước.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Cơ Tiểu Vũ cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm, trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, còn học một câu nói hài hước trên phim truyền hình tối qua, “Tôi là viên gạch của công ty, bảo ở đâu là ở đấy!”

Không bị mất việc, tiền lương cũng không đổi, vậy không thành vấn đề, về phần làm việc gì với cậu mà nói không khác nhau cho lắm.

“Cậu hiểu rõ là tốt, nỗ lực mà làm. Lát nữa cậu đến chỗ bãi đỗ xe ngầm, gặp tổ trưởng bảo an Phương Đại Hưng bên đấy, tìm hiểu nhiệm vụ công việc của họ một chút.”

“Vâng, đội trưởng!”

Dương Nhất Bằng thấy Cơ Tiểu Vũ đảo mắt cái đã lập tức qua cơn mưa trời lại sáng, dáng vẻ vô tâm vô phổi, không khỏi có hơi đồng cảm trong lòng.

Tiếp xúc mấy ngày nay, hắn phát hiện nhóc con này không phải giả ngu, mà là thực sự có hơi ngốc. Có thể trước kia bị người nhà bảo vệ quá tốt, phú nhị đại không biết đạo lý đối nhân xử thế và xã hội loài người khó khăn, hiện tại gia đạo sa sút mới không thể không ra ngoài làm việc kiếm tiền.

Mặt khác, đối với chỉ thị của cấp trên hôm nay Dương Nhất Bằng cũng cảm thấy khá mờ mịt.

Trình tổng nếu đã mở cửa sau cho Cơ Tiểu Vũ, sắp xếp cậu vào công ty làm việc, theo lý thuyết thì ít nhiều vẫn có chút tình cảm, tại sao mới một ngày đã thay đổi vị trị công tác của người ta, tuy rằng đãi ngộ tiền lương không thay đổi, nhưng hoàn cảnh làm việc và thân phận trình độ lại kém hơn một chút, nói là điều động bình thường, kỳ thực tương đương với giáng chức. Chỉ có Cơ Tiểu Vũ mơ màng hồ đồ không biết gì, suốt ngày quan tâm đến mỗi mức lương, mới có thể không thèm so đo.

Dương Nhất Bằng thuận miệng hỏi tiếp: “Cậu biết chạy xe chứ?”

Cơ Tiểu Vũ dứt khoát trả lời: “Báo cáo đội trưởng, không ạ!”

“Không mà còn lớn tiếng như vậy.” Dương Nhất Bằng câm nín, làm một tên trực bãi đỗ xe mà không biết lái xe, nghĩ thế nào cũng không đáng tin cho lắm, “Người trẻ tuổi không phải đều thích chơi xe sao, sao cậu lại không học?”

“Báo cáo đội trưởng, không có tiền, không học nổi!”

Trước kia lúc ở Hưng Thành chi phí học lái xe là bốn nghìn tám, ở thành phố Ninh còn cao hơn, gần sáu nghìn, vô luận là năm trước hay hiện tại Cơ Tiểu Vũ cũng chưa nghĩ tới đi học lái xe, lòng có dư mà tiền không đủ mà.

Trên đầu Dương Nhất Bằng rơi xuống một loạt hắc tuyến, có thể đem chuyện không có tiền nói đến đúng lý hợp tình như vậy, tên nhóc này cũng thật không phải người bình thường, “Quên đi, cậu đến bãi đỗ xe báo danh đi, bảo Phương Đại Hưng sắp xếp công việc cụ thể cho cậu.”

“Vâng!”

______

Các bạn bên đây có ai quên truyện không :v sr các bạn vì con dở vừa bận vừa lười như tui nha. Chúc các bạn buổi tối vui vẻ ^^