Sau buổi đi chơi lần đấy đến nay đã được 2 ngày trôi qua, quả nhiên hai người họ không còn liên lạc với nhau nữa. Thực ra đối với An Kỳ mà nói, đây chả qua cô chỉ ra mặt giúp Hạ Lâm vì thế mà An Kỳ không mấy quan tâm tới việc này. Còn về chuyện bức ảnh, An Kỳ quả thực là không có mấy ấn tượng nhưng sau khi nghe Trịnh Vĩ giới thiệu tên mình thì cô cảm thấy tên này rất quen nhưng nghĩ mãi mà không ra vì thế cô cũng mặc kệ luôn. Còn về phía Trịnh Vĩ, sau đợt đó anh tuyệt nhiên không bén mảng tới chuyện này thậm chí còn không dám đối diện với cô. Xưa này Trịnh Vĩ là người rất ưa thể diện nay bị một người con gái nắm thóp, anh cảm thấy rất bẽ mặt vì thế mà không dám liên lạc với An Kỳ. Cứ như vậy mà không liên lạc với nhau.

Sáng hôm sau, An Kỳ đang ngồi xử lý công việc thì chợt có tiếng gõ cửa, người bên ngoài là Bách Dạ. Sau khi An Kỳ "mời vào", Bách Dạ lúc đó mới bước tới:

"Thưa chủ tịch, hai hôm nữa là đến tiệc sinh nhật của Lăng phu nhân, bà ấy cho người tới gửi thiệp mời, thành ý muốn chủ tịch đến dự." Nói xong, Bách Dạ đưa tấm thiệp cho An Kỳ.

Vì Lăng phu nhân với ba An Kỳ hai người có khoảng thời gian hợp tác làm ăn với nhau và cũng một phần khi xưa là bạn học thì thế mà cũng có giao tình. Trước khi gửi thiệp mời, Liễu phu nhân đã đích thân gọi trực tiếp cho An Trạch và bà cũng biết hiện giờ An Kỳ chính là chủ tịch của Thương Thịnh.

An Kỳ nhận lấy tấm thiệp:

"Tôi sẽ đi." Chuyện của hai người An Kỳ cũng đã được An Trạch nói qua.

Một lúc sau Bách Dạ mới mở lời:

"Còn đây là danh sách những tập đoàn góp mặt trong dự án Tâm Phúc, tôi đã thống kê ra."

Cách đây ít hôm, Bách Dạ có nói với cô về dự án này. Tâm Phúc là tên của một trung tâm thương mại, cách đây 2 năm họ đã một bước vươn mình trở nên lớn mạnh. Nhưng vì làm ăn thua lỗ nên tập đoàn bị phá sản. Nhưng theo Bách Dạ nói, dù vậy nhưng các tập đoàn lớn mạnh vẩn nhăm nhe tới Tâm Phúc. Bởi lẽ vị trí của nó nằm ở trung tâm thành phố, có rất nhiều dân sinh sống, đặc biệt là những vị quan chức, có địa vị sẽ chọn chỗ đó mà ra vào. Rất thuận lợi trong việc làm ăn, họ thua lỗ nghe đâu chủ tịch của Tâm phúc có dính líu tới một vụ án ma túy, bị cảnh sát tra ra và bắt được, dần dần ở đó cũng không còn một bóng khách qua lại, các nhân viên cũng lần lượt mà nghỉ việc, thảm không tả. Nhưng cái mà bọn họ cần chính là vĩ trí của Tâm Phúc vì thế mà các tập đoàn lớn mạnh muốn thu mua. An Kỳ cũng muốn thong qua dự án này, nếu như thành công thì tên tuổi của Thương Thịnh cũng nhờ vậy mà đi lên hơn. Mà An kỳ cũng muốn cho mấy vị cổ đông của Thương Thịnh biết rằng cô hoàn toàn có đủ năng lực để có thể tiếp quản Thương Thịnh nhất là chú của cô An Trác.

An Kỳ nhận lấy, nhìn Bách Dạ:

"Anh kêu mọi người 10 phút nữa mở cuộc họp." Đây là buổi họp đầu tiên kể từ khi cô tiếp quản Thương Thịnh.

Bách Dạ nghe vậy bèn đi ra ngoài. Đúng 10 phút sau, trong phòng họp tập trung đủ mọi người. An Kỳ ngồi xuống, lên tiếng:

"Mọi người đến đông đủ rồi, vậy chúng ta sẽ bắt dầu buổi họp."

Mọi người nhìn vị chủ tịch ngồi phía trước không ai lên tiếng.

"Chắc mọi người cũng đã biết về dự án Tâm Phúc. Vì vậy mà tôi quyết định Thương Thịnh sẽ tham gia vào dự án này." An Kỳ lên tiếng.

Tất cả nghe vậy thì ngạc nhiên và khó hiểu vô cùng. Mọi người trong phòng đều biết đến Tâm Phúc không chỉ vì thời huy hoàng của nó mà còn vụ chủ tịch bên đó liên quan tới vụ ma túy cho nên không mấy ngạc nhiên. Nhưng điều ngạc nhiên ở đây là An Kỳ tuyên bố Thương Thịnh sẽ tham gia vào dự án này. Mặc dù Thương Thịnh hiện tại cũng xem như lớn mạnh nhưng không ai không biết là dự án này có vô số tập đoàn hùng mạnh tham gia. Mà Thương Thịnh so với họ thì nói một cách khó nghe là không đủ thực lực.

"Tôi thấy không mấy khả quan." Trưởng phòng nhân sự lên tiếng.

An Kỳ cũng nhìn ra được sự khó hiểu cùng ngạc nhiên của mọi người. Nghe trưởng phòng nhân sự nói vậy An Kỳ bèn nhìn người đó:

"Trưởng phòng Lưu đúng không? Anh hãy nói lên quan điểm của mình về dự án này đi."

Trưởng phòng Lưu nghe vậy bèn nói:

"Theo tôi thấy thì việc Thương Thịnh tham gia vào dự án này là không khả quan chút nào. Tập đoàn chúng ta mới chỉ lên sàn được 5 năm so với mấy tập đoàn kia thì phải nói là kém xa, mặc dù dự án Tâm Phúc quả thực có sức hấp dẫn nhưng hãy nhìn vào thực tế mà xem, chúng ta có kham nổi không?"

An Kỳ nghe vậy khóe miệng hơi nhếch lên:

"Nhìn vào thực tế? Ý của trưởng phòng Lưu là Thương Thịnh không có đủ khả năng để tham gia?"

Nghe câu hỏi của An Kỳ, trưởng phòng Lưu tiếp lời:

"Chẳng nhẽ không đúng sao?"

"Tôi không phủ định, nhưng nếu như chúng ta chỉ dậm chân tại chõ như hiện giờ thì Thương Thịnh biết đến bao giờ mới vươn lên?" An Kỳ hỏi.

Trương phòng Lưu quả nhiên nghẹn lời. Thấy vậy An Kỳ tiếp tục:

"Sự lo lắng của anh, tôi có thể hiểu nhưng cũng không vì vậy mà chúng ta không dám làm. Nếu như chúng ta cứ sợ hãi trước họ thì bao giờ mới làm nên tên tuổi cho Thương Thịnh? Cái gọi nhìn vào thực tế là chúng ta phải lấy đó làm động lực để chiến đấu. Không phải tôi không biết, nhưng nếu không thử một lần thì sao biết được. Vì vậy, mọi người hãy gạt bỏ suy nghĩ tiêu cực vừa rồi mà thay vào đó là nỗ lực hết mình để giành lấy dự án này về tay chúng ta."

Nghe lời vừa rồi của An Kỳ mọi người không ai lên tiếng, thấy vậy An Kỳ nói:

"Nếu như không ai có ý kiến, vậy thì tan họp." Xong đứng dạy rời khỏi.

Vì dự án Tâm Phúc mà mấy ngày nay An kỳ vô cùng bận rộn, chẳng mấy chốc mà đến ngày sinh nhật Lăng Phu nhân. Tối đến, An Kỳ hôm nay quả thực rất xinh đẹp. Chiếc váy màu xanh nhạt như ôm sát thân hình mềm mại của cô, toát lên sự ưu tú, dịu dàng nhưng không kém phần quyến rũ, huyền bí. Mái tóc đen ngắn ngang vai không che đi đôi vai mảnh khảnh, trắng nõn của cô. An Kỳ trang điểm rất nhẹ, đôi môi hồng hồng như cánh sen, ánh mắt lưu ly làn da trắng mịn của An Kỳ khiến cô tối hôm nay quả thật giống tiên nữ. Đúng thời gian, An Kỳ xuất phát. Một lúc sau chiếc xe dừng lại tại một ngôi biệt thự rộng lớn, An Kỳ bức xuống tiến vào bên trong.Người được mời đến dự thoạt nhìn qua đã biết là các quan chức có địa vì, không ai ở đây là không biết tới Lăng Thị, một tập đoàn hùng mạnh về trang sức. Lăng Quân, chủ tịch tập đoàn trang sức, là người hô mưa gọi gió trong giới. Lăng phu nhân tên thật là Liễu Anh cũng là vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay. Thật ra Hạ Thị và Dương Thị cũng được mời tới nhưng do có việc nên hôm nay không đến được vì thế mà An Kỳ đành phải đi một mình. An Kỳ đứng quan sát cảnh vật xung quanh thì đột nhiên cô thất một bóng hình, nhìn kĩ An Kỳ mới bước tới:

"Không ngờ lại gặp nhau ở đây."

Người đó quay lại, nét mặt vô cùng kinh ngạc:

"Cô cũng tới đây?" Người lên tiếng chính là Trịnh Vĩ.

An Kỳ mỉm cười, nhìn Trịnh Vĩ:

"Tôi là được mời tới." Sửa lại ý câu nói vừa rồi của anh.

"Thế nào? Anh Trịnh khỏe hơn rồi chứ?"

Nghe được lời hỏi thăm của An Kỳ, Trịnh Vĩ bổng nổi tóc gáy, ánh mắt cảnh giác:

"Cô có ý gì,chỗ này nhiều người, cô định làm gì tôi?"

An Kỳ nghe vậy, vẻ mặt đôi phần thích thú:

"Bớt suy nghĩ vớ vẩn lại, ai thèm làm gì anh, đàn ông gì mà yếu ớt."

Câu nói này của An Kỳ đôi phần đã đả kích Trịnh Vĩ, anh vốn định bật lại thì từ đằng sau có giọng nói truyền đến:

"Mới đến đã bắt chuyện với người ta." Người nói là Tả Dật.

Tả Dật tiến tới chỗ hai người. Trịnh Vĩ thấy Tả Dật bèn nói:

"Thôi nào, tôi đâu có bắt chuyện là người ta tự tìm tới đấy chứ." Nói xong hất mặt về phía An Kỳ.

Tả Dật nhìn theo hướng Trịnh Vĩ, bất chợt nhíu mày. An Kỳ cũng nhìn đối phương mà trong lòng hoảng hốt.

Sao người đàn ông này lại ở đây?

Ba người chưa nói câu nói thì một người phụ nữ tiến tới:

"Chào Tả Tổng, phó tổng Trịnh." Người bước đến là Liễu Anh.

Tả Dật dời chú ý, nhìn đối phương:

"Lăng phu nhân."

Liễu Anh gật đầu, rồi nhìn vào An Kỳ:

"Vị này chắc là chủ tịch Thương Thịnh đúng không?"

Đột nhiên bị hỏi đến, An Kỳ nãy giờ nhìn Tả Dật chuyển tầm nhìn về đối phương:

"Lăng phu nhân."

Liễu Anh cười nhẹ, giọng nói dịu dàng:

"Được rồi, không cần phải xa cách như vậy, dù gì ta và ba cháu cũng có giao tình."

An Kỳ nghe vậy bèn mỉm cười:

"Dạ."

"Ta có chút việc, xin phép đi trước." Liễu Anh nói xong liền rời đi.

Giờ chỉ còn ba người bọn họ. Tả Dật và Trịnh Vĩ từ đầu nghe đối thoại giữa hai người, Trịnh Vĩ lên tiếng đầu tiên:

"Chủ tịch Thương Thịnh? Phiền An Tổng giải thích một chút."

An Kỳ nhìn Trịnh Vĩ, nét mặt không thay đổi:

"Như anh vừa nghe."

Trịnh Vĩ giờ mới biết mình bị lừa, vô cùng ấm ức:

"Thái độ như không có chuyện gì này là có ý gì đây? Cô không phải là tiểu thư nhà họ Hạ mà là chủ tịch của Thương Thịnh con gái An Trạch sao?"

An Kỳ gật đầu khắng định:

"Chính xác."

Tả Dật từ nãy vẫn chỉ đứng im không nói một lời, đột nhiên lên tiếng:

"An Tổng."

An Kỳ giật mình, nhìn người đàn ông trước mắt. Hôm đó do quá vội, An Kỳ không nhìn kĩ giờ mới thấy. Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, so với Bách Dạ thì có vẻ cao hơn, khuôn mặt nhiều phần mang theo tà mị, ánh mắt lãnh đạm điều này không khác vì Bách Dạ có khi lạnh hơn. Người đàn ông toát lên sự uy quyền khiến cho người ta nhìn vào không khỏi rùng mình. Tạo hóa thật biết trêu người.

"An Tổng quả thực khiến người khác bất ngờ." Tả Dật tiếp lời. Người ngốc cũng biết câu nói vừa rồi toàn là sự châm chọc.

An Kỳ quan sát đối phương, một lúc sau nói:

"Cũng thường."

Tả Dật nhìn cô, không cần anh lên tiếng An Kỳ cũng biết được suy nghĩ của anh về cô là như thế nào.

"Hôm đó quả thực cảm ơn Tả tổng." An Kỳ nói.

Tả Dật nhếch môi:

"Khách khí rồi, chỉ là không ngờ An Tổng...khiến người khác hiểu lầm."

Bỏ lửng câu giữa, cô đích thị hiểu câu nói đó, chỉ là không ngờ. Đột nhiên An Kỳ nhớ lại, hèn gì thấy quen quen thì ra Trịnh Vĩ chính là phó tổng Tả Thị, chỉ là không mấy xuất hiện trước công chúng nhưng tên tuổi của anh thì hầu như ai cũng biết.

Trịnh Vĩ nhìn hai người, sau đó quay sang An Kỳ:

"Cô thấy vui lắm à?"

An Kỳ đương nhiên là biết anh nhắc tới chuyện gì bèn cười nói:

"Anh thấy sao?" Nói xong lập tức rời đi.

Trịnh Vĩ nhìn theo, cả đời này anh chưa bao giờ bị một cô gái trêu đùa vậy mà. Tả Dật không buồn nhìn theo, vẻ mặt đăm chiêu.