Tối muộn, tại biệt thự Tả Thị, ba người ngồi đối diện nhau tại phòng khách, chuyện xảy ra trước khi Hạ Lâm và Trịnh Vĩ đến cứu hai người kia. Khuôn mặt đã lộ rõ dấu hiệu tuổi tác của Tả Nghiêm đanh lại nhìn người phụ nữ người trước mắt, không khí có phần trầm lặng. Đã một phút hơn nhưng trong ba người không ai chịu lên tiếng trước, cứ như vậy mặc cho thời gian dần trôi. Bức ảnh được đặt ngay ngắn trên bàn ở trước mặt hai người, không biết vì điều gì hay bức ảnh đã chụp được gì mà sắc mặt của Tả Nghiêm lẫn Hàn Tử Kỳ bỗng thay đổi, bà có phần lo lắng còn ông nếu như quan sát kĩ thì thấy được nét hận trong ánh nhìn đó.

"Hai người định tính thế nào?"

Người phụ nữ ngồi phía trước chính là Tả Diên Nghi lên tiếng đầu tiên.

Có vẻ như sự im lặng của hai người ngồi trước khiến bà có phần tức giận, cốc trà phía trước chưa hề động tay tới.

Tả Nghiêm vẫn không có ý định lên tiếng, có thể là ông đang kìm nén sự tức giận từ tận bên trong, mẹ Tả Dật lên tiếng đáp:

"Chuyện của thằng bé, bọn em chưa bao giờ can thiệp vào quá sâu."

Tả Diên Nghi nhìn bà, ánh mắt không gợn sóng nói:

"Em dâu, em nói như vậy có phần không đúng rồi. Là ba mẹ đừng quá nuông chiều con cái như vậy."

Lời nói của bà đã đánh vào tâm lý của Hàn Tử Kỳ, bên cạnh cuối cùng Tả Nghiêm cũng lên tiếng:

"Chị, đừng nặng lời như vậy. Mọi chuyện xảy ra không ai muốn cả."

Hàn Tử Kỳ bên cạnh nhìn chồng mình, bản thân bà biết trong chuyện này ông cũng không thoải mái gì.

Tả Diên Nghi nhìn em trai mình, những lời nói vừa rồi của bà bản thân cho rằng không có lấy một phần ác ý, chỉ là đang cảnh cáo để cho họ nhìn thấy rõ bản chất sự việc.

Về chuyện bà có mặt tại Tả Thị vào giờ này, đáng nhẽ hôm nay bà có chuyến bay đến Quý Châu để dự một buổi đấu giá ở đó, trong lúc đang ngồi chờ tại sân bay thì Tả Diên Nghi nhận được tấm hình từ người của mình chụp lại. Nhận được nó bà tức giận bỏ chuyến bay mà bắt xe thẳng đến Tả Thị.

"Có nặng lời hay không bản thân tự biết. Nói chung tôi muốn mọi chuyên nên chấn dứt ngay tại thời điểm này."

Ánh mắt Tả Diên Nghi sau khi nói câu đó chợt động, bao nhiêu mảnh kí ức từ từ hiện lên trước mắt khiến cho người đối diện có thể thấy được sự đay nghiến của bà.

Tại phòng giam, Lương Vệ Thành nhìn một lượt tất cả, những ai mà lão đang truy bắt cuối cùng cũng tụ hết lại nhưng chỉ duy nhất một người mà lão nhất thời quên mất.

"Mở cửa phòng giam bên trong kia rồi nhốt tất cả lại."

Lão ta ra lệnh cho cận vệ bên cạnh, lập tức thi hành. Hắn đi đến chỗ công tắc, cũng vì ở vị trí khuất đằng sau cộng thêm không có ánh sáng nên An Kỳ và những người khác không hề hay biết sự tồn tại của nó. Tên cận vệ nhanh chóng bật nút xanh để khởi động, bức tường từ từ mở ra nhưng chỉ được một nửa liền dừng lại, một chút cũnng không động. Tên cận vệ sợ hãi nhìn lên, tay liên tục ấn vào nút xanh thì phát hiện công tắc đã bị ngắt điện.

Ban đầu chẳng phải đang khởi động rất tốt sao? Tại sao giờ lại thành ra thế này?

Lương Vệ Thành phía trên cũng thấy được tình cảnh này, lão điên tiết nói:

"Mẹ kiếp, đúng là lũ đần độn."

Lương Vệ Thành bước chân nặng nề đi tới thì đột nhiên một cao dao sắc không biết từ đâu lao thẳng về phía lão đâm trúng vào chân trái lão. Lương Vệ Thành kêu lên một tiếng, lấy tay ôm chân thì máu từ vết thương chảy xuống hết vào hai bàn tay lão.

"Là thằng chó nào?"

Lão vừa ôm lấy vết thương vừa nói.

Không gian vẫn im lặng như vậy, tất cả đã chứng kiến được toàn bộ cảnh tượng vừa rồi cũng bắt đầu cảnh giác nhìn xung quanh chỉ có Tả Dật sắc mặt không thay đổi. Bất chợt một bóng đen vụt chạy đến đằng sau Lương Vệ Thành, cảm giác lạnh sống lưng chợt xuất hiện khiến lão có chút không động đậy.

Một bàn tay chìa ra trước mắt, lão nhanh nhẹn tránh mặt nhưng dù có nhạy bén thế nào thì cũng không nhanh bằng đối thủ, cánh tay rơi ở không trung chưa đầy một phút đã ở ngay cổ Lương Về Thành, bàn tay đó từ từ trượt xuống vòng qua đằng sau tóm lấy hay cánh tay lão cố định phía sau lưng. Động tác của đối phương quá nhanh khiến An Kỳ và những người khác không thể theo kịp.

"Chúng mày còn đứng đầy làm gì, mau đến cứu tao."

Lương Vệ Thành bị khống chế cao giọng với mấy tên cận vệ đằng sau. Đã gần một phút trôi qua nhưng không có ai đáp lại lời lão.

"Này, chúng mày kháng lệnh à. Có nghe tao nói không?"

Lão lại gọi lần nữa nhưng vẫn không có ai đáp trả.

"Đừng phí lời, tay sai của mày đã bị tao đánh bất tỉnh rồi."

Sau lưng lão bỗng có tiếng nói truyền đến nhưng không phải là của mấy tên cận vệ mà là của người đang khống chế lão.

Lương Vệ Thành nghe vậy thì giật mình, mấy tên bên cạnh lão cũng được xếp vào dạng khó chơi, không ngờ lại bị bại trận dưới tay của một đứa vô danh. Lương Vệ Thành đánh mắt nhìn tên cận vệ duy nhất đang đứng cạnh công tắc lúc vừa rồi, hắn vừa nhấc một chân lên thì nhận được ánh mắt sắc lạnh uy hiếp của người đứng đằng sau khiến sợ hãi không dám bước lên.

"Rốt cuộc mày là thằng nào?"

Lương Vệ Thành hỏi người đằng sau lưng mình.

Người đằng sau lại im lặng, từ trong túi rút ra một khẩu súng chĩa thẳng vào thái dương Lương Vệ Thành khiến lão bỗng run người.

Người đang khống chế Lương Vệ Thành chính là Bách Dạ, phát ban đầu của anh đã bắn trúng vào Mặt Sẹo, dù không khiến hắn chết ngay nhưng cũng đủ để hắn không cử động được, phát đó bên trong viên đạn là anh đã dùng thuốc gây tê để cố định Mặt Sẹo sao cho hắn không thể phản đòn, liều Bách Dạ sử dụng là loại mạnh nhất chỉ cần trúng bất kì chỗ nào trên cở thể thì ba giây sau đối phương muốn cử động cũng không thể. Chưa đầy một phút sau, từ miệng hắn xuất hiện mấy bọt trắng li ti, càng về sau càng nhiều.Bách Dạ chỉ với một liều như vậy cũng đủ để tên Mặt Sẹo chết. Chết vì sốc thuốc.

Bách Dạ nhìn Tả Dật nói:

"Việc còn lại giao cho anh."

Tả Dật gật đầu lập tức hành động.

Trước khi hai bọn họ tới chỗ An Kỳ thì cả hai đã liên minh với nhau để đánh bại Lương Vệ Thành bởi cả hai đã nhận ra điểm mấu chốt.

Điểm sơ hở duy nhất và cũng đáng trách nhất của Lương Vệ Thành chính là để Mặt Sẹo tới bắt An Kỳ, lão ta không có tính nhẫn nại, so với A Phúc thì Mặt Sẹo vội trội hơn. Lương Vệ Thành muốn nhanh chóng bắt lấy An Kỳ nên mới sai Mặt Sẹo tới nhưng lão lại không biể một điều Mặt Sẹo đã sớm bất mãn với hắn. Hay nói cách khác chính tên bên cạnh lão lại là người đàn lập âm hưu sát hại mình, hắn có thể dễ dàng bắt được An Kỳ ngay cả trước khi Bách Dạ và Tả Dật xuất hiện nhưng Mặt Sẹo đã cố tình để kéo dài thời gian, cơ thể hắn so với An Kỳ to lớn hơn rất nhiều thậm chí có thể che hết toàn bộ. Mặt Sẹo cố tình đứng đưa lừng về sau trước ý muốn chặt camera ghi ảnh, hắn muốn chiếm đoạt An Kỳ trước tiên sau đó thừa dịp khử Lương Vệ Thành nhưng không ngờ tại chính thời điểm đó hai người đàn ông xuất hiện đúng lúc.

Tả Dật lấy chiếc chìa khoá của An Kỳ nhanh chóng mở phòng giam giữ giải thoát cho tất cả phụ nữ bị lão ta bắt.

"Tất cả đi theo tôi."

Hơn chục đứa bé cùng với gần hai người phụ nữ được giải thoát dăm dắp chạy theo, An Kỳ và Hạ Lâm đi đằng trước còn hai người đàn ông bảo vệ đằng sau.

"Cẩn thận."

Chợt Bách Dạ hét lên.

Đoàng....

Tên cận về trước đó nhân lúc bọn họ đang giải thoát cho bọn họ thì đã nhanh tay rút súng hướng thẳng về phía An Kỳ, viên đạn đó đã bắn trúng, không gian một lần nữa bốc lên mùi máu tanh.