An Trác và Từ Khởi Minh nhìn người con gái bị trói trước mặt, đây là con ruột cũng là con gái của chủ cũ của họ. Từ Khỏi Minh làm theo kế hoạch bắt cóc An Kỳ của ông ta vừa là muốn kiếm tiền, cũng vừ là muốn trả thu việc cô đã đuổi ông ta ra khỏi Thương Thịnh, làm cho ông ta chịu cảnh thất nghiệp. Sự việc đó giói truyền thông đã lan rộng, ai cũng biết Thương Thịnh có thế lực như nào, bị đuôi khỏi đây thử hỏi còn chỗ nào dung túng nhận ông ta vào làm nữa.

An Trác thì khỏi nói, ông ta đã một lần sát hại cô thất bại, nguyên nhân đầu đương nhiên sẽ là vì cái chết của con gái ông ta, tiếp nữa là cô lại là người điều hành Thương Thịnh chứ không phải mình.

Giữa bọn họ ai cũng có mục đích riêng.

Quá rõ ràng.

Hai tư tưởng lớn gặp nhau.

Xem ra có vẻ cô sẽ không dễ dàng mà thoát khỏi nơi này, bọn họ nhất định sẽ thủ tiêu cô ngay trong ngày.

“Có vẻ như hai người rất hận tôi thì phải?” An Kỳ nhìn bọn họ nói.

Tử Khởi Minh nói:

“Điều đó còn phải nói ra sao? Nếu không phải tại một con nhóc như mày thì tao sao phải đến mức này.”

Từ sau khi bị đuổi ra khỏi Thương Thịnh, Tử Khởi Minh về nhà thì bị ba mẹ từ mặt, vợ con đều bỏ đi. Ông ta phải sống chui rúc ở bất kì chỗ nào ông ta dừng chân, phiêu bạt khắp nơi, không có chỗ nương thân. Tử Khởi Minh đã nhẫn nhịn suốt mấy tháng nay, bản thân ông ta cũng không thể làm gì An Kỳ, với thế lực của Thương Thịnh một mình ông ta không chống lại được. Nhưng một hôm An Trác cho người tới tìm ông ta và rồi cả hai đều lên kế hoạch giết trừ An Kỳ.

An Kỳ lãnh đạm nhìn hai người:

“Đánh giá tôi cũng cao đấy. Còn chuẩn bị cả một kế hoạch như này. Xem ra hai người nhịn cũng rất lâu.”

An Trác cười lạnh nhìn cháu gái mình:

“Cháu nên biết ơn khi ta cho cháu sống đến tận bây giờ. Nếu không nhờ thằng đó thì cháu nghĩa bản thân có được ngày hôm nay sao?”

Mối hận mà ông ta khắc sâu trong lòng chính là cái chết của An Tuệ Như. Nhưng ông ta không biết một điều là con gái ông ta chết lại bị chính tay cha mình sát hại. Chuyện đó quả thật không hề liên quan tới An Kỳ, con gái ông ta tự tử ngay sau khi biết Trương Tử Hùng chết, mà người làm ra chính là ba mình.

Từ đầu tới cuối đều do một tay An Trác tạo dựng nên bi kịch này, nhưng ông ta không chịu chấp nhận chuyện đó vẫn một mực cho rằng vì An Kỳ đã cướp đi người đàn ông mà con gái ông ta yêu thương nên mới chết.

“Nếu vậy thì làm chú thất vọng rồi.”

Sau khi biết được Trương Tử Hùng là do An Trác giết hại, An Kỳ đã không có ý nghĩ là sẽ tha cho ông ta, cô vẫn muốn lôi ông ta vào tù, sám hối những việc mình đã làm. Sáng nay khi gặp lại Ngô Ánh Đồng thì ý nghĩ đó lại càng mãnh liệt.

Nụ cười trên môi An Trác ngưng bặm, ông ta quay người xoay chiếc ghế lại rồi ngồi xuống đối diện An Kỳ. Chân trái vắt qua, hai tay để tại đầu gối, tính cưỡng chế của ông ta vẫn bộc phát.

“Nhưng cũng không lâu nữa thì tòa nhà này sẽ sập xuống.”

Vừa nói ông ta vừa nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn như tiếc nuối:

“Tòa nhà này bị bỏ hoang cũng được nửa năm, sẽ không tụ được lâu đâu. Dù sao cũng là cháu của ta nên cái chết cũng phải ưu nhìn một chút.”

Ưa nhìn cái rắm.

Một khi cả tòa bị sập xuống chẳng ai có thể giữ được nguyên vẹn, đầu cũng không lành lặn mà toét máu đỏ.

Ông ta có nhận thức được bản thân đang hiểu sai ý của “ưa nhìn” hay không.

Trên đường, Tả Dật đi theo bản đồ trên điện thoại thì bỗng nhận được một cuộc gọi, anh nhìn lên thì thấy là số lạ. Tưởng là người chở An Kỳ gọi đến Tả Dật liền bắt máy:

“Alo.”

Đầu dây bên kia là một giọng nam:

“Tả tổng.”

Giọng nói đó anh đương nhiên biết:

“Thư ký Bách.”

Bách Dạ là người gọi tới. Cuộc gọi của An Kỳ đã quá một giờ đồng hồ nhưng anh vẫn chưa thấy cô tới, gọi vào máy cô thì thấy tắt máy rồi bỗng nhiên Gia Nguyệt gọi cho anh:

“Tiểu Dạ, con bé đã đến công ty chưa?”

Anh ngây người mất vài giây, nói:

“Dạ thưa bà chủ, tiểu thư vẫn chưa tới.”

Đầu dây bên kia Gia Nguyệt hốt hoảng, nói là cô đi tới nhà họ Tả cùng Tả Dật, bà có gọi mấy cuộc nhưng thấy tắt máy, tưởng là cô đến công ty rồi nên gọi cho Bách Dạ.

Ai ngờ, không một ai biết cô đang ở đâu.

Thấy Gia nguyệt nói rằng cô đi cùng với Tả Dật, Bách Dạ liền tìm số của Tả Thị, dù sao hai tập đoàn cũng đã từng hợp tác nên đường dây của tả Thị Bách Dạ biết. Chỉ có vậy, anh cũng không có số điện thoại cá nhân của Tả Dật.

Lúc gọi đến thì là Trịnh Vĩ nghe máy. Khi biết chuyện, Trịnh Vĩ cũng đã cho Bách Dạ số của Tả Dật.

“Tả tổng là đang đi cùng với An tổng sao?”

Tả Dật cũng không có ý định giấu chuyện này, anh nói:

“Cô ấy bị bắt rồi.”

Bên trong căn nhà hoang bỗng có sự rung chuyển mạnh, tòa nhà sắp đến giói hạn.

Ba người bị sự rung chuyển đó lấy đi sự tập trung, từng mảnh vụn gạch tường rơi xuống. Tử Khởi Minh bị hoảng, vọi vàng núp sau ghế của An Trác:

“Sắp sập rồi.”

An Trác nhíu mày nhìn đằng sau rồi cũng không để ý tới ông ta.

“Nghe nói ba cháu đã đi tự thú.”

An Kỳ bỗng rùng mình nhìn lên.

Ông ta đã biết chuyện.

Nhưng biết từ đâu?

“Cháu và vị Tả tổng kia hình như muốn lật lại vụ việc năm đó. Phải vậy không?”

Ông ta lại hỏi tới một câu. Câu hỏi này đã hoàn toàn nắm được trọng tâm. Nhưng câu sau mới khiến cô ngạc nhiên gấp bội.

“Chiếc khăn của ta, ta muốn cháu trả lại.”

An Kỳ siết chặt hai tay lại. Những mảnh vụn lại rơi thêm lần nữa nhưng cũng không thu hút được sự chú ý của hai người này.

Rốt cuộc là ai đã nói cho ông ta? Ngoại trừ nhà cô và ba mẹ Tả Dật ra thì cũng không có ai biết được kế hoạch của bọn họ.

Đột nhiên một bóng người lóe lên trong đầu cô.

Không lẽ là Tả Diên Nghi.

“Có vẻ như cháu đã biết người báo cho ta rồi thì phải.” Nhìn biểu cảm trên mặt cô ông ta đoán chín phần An kỳ đã biết người đó.

Cô nhìn ông ta nói:

“Hai người, vẫn liên lạc với nhau.”

An Trác lắc đầu:

“Cũng nhờ phúc của đôi tình nhân trẻ hai người mà chúng ta mới có dịp liên lạc lại với nhau.”

Quả nhiên là vậy, chính Tả Diên Nghi đã nói với ông ta.

Không ngờ rằng bọn họ vẫn giữ liên lạc với nhau.

Bà ta cũng chính là người đầu tiên mà họ nói về sự tồn tại của chiếc khăn, bằng chứng duy nhất của vụ việc.

Chiếc khăn đó giờ vẫn còn nằm trong túi cô. Ông ta rất dễ dàng lấy được.

Bỗng nhiên từ trên trần, một mảng lớn dươi sống ngay chính giữa bọn họ.

Tử Khởi Minh sợ hãi hét lên:

“Sập, sập rồi. Tòa nhà sắp sập rồi.”

An Trác nhìn người phía sau bỗng ông ta vòng qua một tay tóm chặt lấy cổ của Từ Khởi Minh:

“Khám người.”

Từ Khởi Minh nhất thời ngơ ngẩn.

Khám gì? Người nào?

Rồi ông ta chọt nhờ tới An Kỳ phía trước, ánh mắt nhìn người đàn ông, khuôn mẳ dần đỏ lên.

Là do bị An Trác tóm cổ.

“Mau nhanh, nếu không cả ba đều chết chung ở đây.”

Tử Khởi Minh nghe vậy cuống cuồng, chiếc cổ được giải thoát ông ta ba chân bốn cẳng chạy về phía cô:

“Ngồi im nhé.”

Hai tay sờ lấy sờ để khắp người An Kỳ, một tay thò vào hai túi áo bên cạnh nhưng không tìm thấy chiếc khăn. Rồi ông ta lướt xuống dưới quần, cho vào trong túi nhưng cũng không thấy. Ngước nhìn lên thì thấy An Kỳ đang lạnh mặt nhìn ông ta.

Tuổi của cô cũng sấp xỉ với tuổi con gái ông ta, nên khi thấy cô đang nhìn mình thì ông ta bỗng đứng thẳng người, không dờ thêm nữa.

“Không có.” Quay sang nói với An Trác.

An Trác nhìn về phía cô, nói:

“Ta cho cháu cơ hội cuối. Chiếc khăn đó đâu?”

Am Kỳ nhếch miệng:

“Có bản lĩnh thì hai người thử tìm xem.”

Đến lúc này thì cô đành phải liều một phen, bết rõ sẽ không thể giấu mãi nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

An Trác đanh mặt lại nhìn cô, rồi quay sang Tử khởi Minh:

“Nó có mang theo cái gì bên người không?’

Tử Khởi Minh im lặng một lúc rồi nói:

“À có, nó có mang theo túi bên người.”

An Trác cười nửa miệng nhìn An Kỳ, ra hiệu cho ông ta đem chiếc túi đó vào đây.

An Kỳ trong lòng nguội lạnh, mọi chuyện lẽ nào sẽ kết thúc như thế này.

Một lát sau, Tử Khởi Minh quay lại với chiếc túi cầm trên tay, đưa nó cho An Trác. Ông ta mở ra, đậm vào mắt vào một chiếc túi khác.

Bên trong có đựng chiếc khăn.

Bằng chứng duy nhất đã nằm trong tay ông ta.

Ông ta lấy ra đung đưa trước mặt An Kỳ:

“Cháu còn non lắm. Không đủ bản lĩnh đấu lại với ta đâu.”

Đồ đã lấy được, ông ta đứng dậy nói với Tử Khởi Minh:

“Khi nào con bé chết, số tiền còn lại sẽ được chuyển tới ông.”

Nói xong ông ta rời đi.

“Con gái ông quả thực rất đáng buồn.”

Phía sau truyền đến giọng nói của An Kỳ.

Đột nhiên nhắc tới An Tuệ Như, cả người ông ta cứ đờ, quay lại nhìn cô:

“Mày vừa nói cái gì?”

An Kỳ nhếch miệng:

“Tôi nói, con gái ông rất đáng buồn.”

Cũng vì bị trói nên cô không thể quay lại nhìn sắc mặt của ông ta lúc này, nhưng cô biết ông ta là đang tức giận.