Như đã hẹn, sáng sớm Cận Úy Thành đã rời khỏi nhà đánh xe đến Câu lạc bộ MilanA.
Anh đến sớm, lúc đi mặt trời còn chưa lên, bình minh ẩn ẩn một màu đỏ rực.
Chỉ không ngờ là trên sân cỏ xanh mướt thấm đẫm hơi sương đã thấy bóng dáng hai vợ chồng Hàn Tước cười đùa với nhau.
Trông bọn họ thật có tư vị cuộc sống.
Cận Úy Thành ngồi trên xe điện chạy bên lề sân cỏ chậm rì rì, anh không vội cho xe dừng lại, tựa người thư thả tận hưởng gió mát trong lành.
Anh hít vào một hơi sâu, tâm tình bình lặng.
Nụ cười của Đường Vận bất giác hiển hiện, trong phút chốc thoáng làm anh giật mình.
“Anh ấy đến rồi.” Giang Linh Ngọc nói với Hàn Tước, ánh mắt dõi theo chiếc xe điện di chuyển lại gần.
Cận Úy Thành bước xuống, dáng người cao ráo nổi bật, mặc đồ thể thao màu trắng bình thường nhưng vẫn ngời ngời phong độ.
Hàn Tước đưa tay qua bên phải, sau đó chủ động đi sang chỗ cây dù che và chiếc bàn tròn dành để ngồi nghỉ.
Giang Linh Ngọc cũng nhanh nhẹn đi cùng Hàn Tước lại đó.
Cận Úy Thành một vẻ lạnh nhạt bước đi.
Hiếu kỳ nhìn phần ăn sáng hai vợ chồng chuẩn bị thì mỉm mỉm khóe môi cười khẽ, vu vơ cảm thán:
“Có vợ thật tốt!”
“Vậy thì anh cũng nhanh tìm chị dâu đi, cứ để các cô gái ở Thượng Hải đánh mất thanh xuân vì anh như thế thật nhẫn tâm.”
Hàn Tước vừa bày biện các món ăn vừa liếc sang Cận Úy Thành nói lời bông đùa.
Giang Linh Ngọc bên cạnh nhã nhặn nở nụ cười, ngồi xuống ghế rót champagne vào ly thủy tinh.
Cận Úy Thành cũng ngồi xuống, ánh mắt như vô hồn, gương mặt chẳng có bao nhiêu biểu cảm.
Linh Ngọc đưa đến cho anh một ly champagne, từ tốn nói: “Nhìn Cận tổng giống như vừa mới bị từ chối tình cảm vậy?!”
Hàn Tước kéo ghế ngồi xuống không khách sáo bật cười.
Bên này nghe Linh Ngọc tiếp tục cảm thán:
“Cận tổng oanh liệt chốn thương trường, gò ép và đóng khung chính mình lại, chuyện tình cảm nam nữ có phải chẳng một chút kinh nghiệm hay không?”
“Có mặt Tiểu Tam ở đây nghe em nói thế đã góp lời đả kích không nhẹ rồi.” Hàn Tước thản nhiên nói một cách đầy tiếc nuối, tay cầm dao nĩa bắt đầu dùng bữa.
Nói như thế Cận Úy Thành vẫn không mảy may có động tĩnh, Giang Linh Ngọc đành bỏ cuộc, vẫn là tập trung ăn uống cho xong.
Nhưng không ai thật sự hiểu thấu, đằng sau vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm đó là từng đợt sóng dữ dội.
Cận Úy Thành cảm nhận rõ rệt xúc động và luyến tiếc trong lòng.
Bao nhiêu vướng bận và tranh giành toan tính vẫn còn nặng nề trong tâm trí anh.
Vẫn như thói quen Cận Úy Thành nhấm nháp champagne sau đó mới nếm qua phần ăn sáng trước mặt.
Ba người ra ngoài sân cỏ chơi golf, chẳng còn trò chuyện qua lại.
Hàn Tước thực hiện cú đánh swing mở đầu, anh nghiêm túc vung gậy, đánh quả bóng nhỏ màu trắng thật xa về khu vực green, tư thế đẹp mắt.
Nhân viên xung quanh phối hợp hỗ trợ.
Giang Linh Ngọc bên này lặng lẽ thực hiện cú đánh putt (gạt bóng), cho bóng vào hố golf, thần thái điềm tĩnh tập trung, vừa làm loạt động tác vừa nói với Cận Úy Thành:
“Cận tổng không muốn cho mình cơ hội được một lần cuồng nhiệt hay sao? Em ấy là chỗ đắp hoàn hảo dành cho anh đấy!”
Dứt lời, quả bóng nhỏ lăn tròn rơi vào hố golf, Giang Linh Ngọc mỉm cười, ngước mắt nhìn về gương mặt lạnh lùng của Cận Úy Thành.
Thứ Bảy không muốn đến Cảnh Duyệt tăng ca như mọi khi, Đường Vận tranh thủ dành thời gian hết cho em gái.
Buổi sáng nấu ăn và làm bánh ngọt, cùng nhau chơi cầu lông ở khuôn viên cạnh nhà.
Đường Vận muốn đưa Đường Nghiên đi mua sắm, bổ sung những đồ dùng còn thiếu, và muốn em gái được dịp vui sướng hưởng thụ việc quẹt thẻ của mình.
Đường Nghiên không phải là người đua đòi, nhưng tuổi mới đôi mươi vẫn tò mò những thứ mới lạ.
Cô không có quà cho chị gái, nhưng không muốn tay không về chỗ ba mẹ nên hết sức cao hứng đi cùng Đường Vận khắp phố sá mua sắm dạo chơi.
Cuối cùng vẫn hiếu kỳ hỏi thăm chị gái:
“Chị làm ở Bách Hóa Cảnh Duyệt, hay là đưa em đến đó xem môi trường chị làm đi.”
“Cũng được.
Thứ Bảy ít đồng nghiệp đến làm việc, không phải rườm rà chào hỏi.”
Đến lúc dẫn Đường Nghiên đi khắp nơi Trung tâm mua sắm, Đường Vận thao thao bất tuyệt về những kỉ niệm mình trải qua, còn nhắc về Lưu Ân, đàn anh chung khóa khi còn là sinh viên Đại học Thanh Hoa.
Ánh mắt khi kể về người trong lòng đặc biệt sáng lấp lánh.
“Thư kí Đường!”
Đường Vận đang trò chuyện với em gái gần khu vực ẩm thực bất ngờ nghe tiếng gọi liền quay mặt lại tìm kiếm.
Rất nhanh bắt gặp phải người quen, sau đó liền kéo em gái tiến lại chào hỏi:
“Anh Cận! A...!chào hai người.
Đây là em gái tôi, Đường Nghiên.
Em ấy vừa được trở về từ Cáp Nhĩ Tân đến thăm tôi, thật ngại không sớm gọi điện thoại cho anh.”
Cận Chí Minh hòa nhã cười, xua tay bảo: “Không sao.
Hiếm khi chị em gặp nhau mà.
Nếu đã trùng hợp như vậy, chi bằng chúng ta ăn với nhau một bữa ngon.”
Đường Vận quay qua định hỏi ý kiến em gái thì thấy Đường Nghiên bất động đứng đấy, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông bên cạnh Cận Chí Minh mà cô đã gặp qua một lần ở biệt phủ Sunshine – Cận Trí Trung.
“Hai người quen nhau sao?”
Đường Nghiên gật đầu, nhưng không nói gì khác.
Đường Vận nhìn qua Cận Trí Trung thì thấy người này hết sức xúc động, ánh mắt nhìn Đường Nghiên chất chứa tình cảm và nhớ thương.
Nhất thời cô và Cận Chí Minh cũng không biết phản ứng sao.
Vài giây kế tiếp thực sự làm cho Đường Vận một phen hoảng hồn.
Cận Trí Trung lao đến ôm chặt lấy Đường Nghiên, tròng mắt ngưng đọng nước...!Đường Nghiên thật ra có thể giãy dụa, với thân thủ của em ấy thì khỏi phải bàn, chỉ là...!Đường Vận cảm thấy Đường Nghiên lạnh nhạt vô cùng, cảm xúc nén giữ.
Đường Vận muốn nói điều gì đó ngăn cản lại hành động này thì thấy Cận Trí Trung kéo tay Đường Nghiên đi rất vội.
Cả hai giống như trốn chạy.
Đường Vận nóng lòng muốn đuổi theo thì bị Cận Chí Minh kéo lại.
“Mặc họ nói chuyện riêng với nhau đi...!Hóa ra người trong hình là em gái của em.”
“Hình sao?” Đường Vận lấy làm khó hiểu.
Cô chưa tiếp xúc với Cận Trí Trung bao giờ, chỉ cảm thấy hắn là kiểu người khó gần gũi.
Ngày trước gặp qua ở nhà lớn dùng cơm, ánh mắt hắn nhìn cô kì lạ, có lẽ là vì trông cô giống với Đường Nghiên.
Nếu không phải vì Đường Nghiên đi tham gia đào tạo huấn luyện quân sự trong thời tiết khắc nghiệt, dầm mưa dãi nắng thì cùng với cô gương mặt giống nhau như đúc.
“Tụi em nhỏ nghịch ngợm, trộm lấy tấm hình anh ba cất giữ ra xem, ban đầu cả nhà còn nghĩ nhầm anh ấy thích thầm em nữa đấy, Thư ký Đường.
Người trong hình không khác em là bao, hai chị em là song sinh sao?”
“Không phải.
Em ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi.
Vẫn còn là sinh viên.”
“Chúng ta ăn gì đi, chờ họ quay lại.”
Cận Chí Minh thân thiện nói lời mời nên Đường Vận không muốn cứ như vậy từ chối.
Cô đề nghị:
“Em gái tôi không dùng điện thoại, chúng ta ăn ở đây đi, chút nữa họ trở về không phải tìm kiếm.”
Cận Chí Minh thoáng cười: “Chưa từng thấy anh ba tôi xúc động như vậy, vả lại xấu hổ, nhất thời họ sẽ không trở lại đối diện với chúng ta đâu.
Đồ ăn ở đây không được phong phú.
Bữa đầu mời Thư ký Đường hãy để tôi đưa em đi một nơi có quang cảnh tốt hơn nhé.”
Đường Vận do dự chưa kịp nói lời đồng ý đã bị Cận Chí Minh kéo tay dẫn đi, cô bồn chồn ngoáy cổ lại nhìn, không biết Đường Nghiên thế nào..