Cố Niệm một đêm ngủ ngon, thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện người đàn ông bên cạnh không thấy đâu.

Giang Diệc Sâm thức dậy khi nào mà một cảm giác cô cũng không có, Cố Niệm rời giường đi rửa mặt rồi đến phòng khách, liền nhìn thấy mẹ Giang ngồi trên bàn cơm gọi cô: "Niệm Niệm đến ăn sáng, bánh bao hấp, bánh quẩy, hành lá, cháo, con xem muốn ăn món nào?".

Cố Niệm liếc mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Giang Diệc Sâm.

An Thiên Huệ là người như nào, liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của cô, vội vàng nói: "Công ty Diệc Sâm có việc, nó đi đến công ty rồi".

Cố Niệm ngồi xuống cầm lấy bánh bao, nhìn thấy An Thiên Huệ cười không rõ ràng: "Hôm nay mẹ nhìn thấy tinh thần của nó không được tốt, về sau đừng làm quá muộn, tuy rằng tuổi trẻ, hãy chú ý đến thân thể".

"Mẹ..". Khuôn mắt Cố Niệm nhanh chóng ửng hồng.

Kỳ thực là tối hôm qua bọn họ không có làm cái gì, hiển nhiên là mẹ Giang hiểu lầm, nhưng mà cái này cũng không có thể giải thích, chỉ có thể tùy ý để mẹ Giang hiểu lầm thêm.

Ăn sáng xong, Cố Niệm cùng mẹ Giang ngồi trên sôfa xem TV, thuận tiện tâm sự.

"Niệm Niệm, Diệc Sâm nó, không am hiểu cách biểu đạt tình cảm của chính mình, ở trong lòng cũng có một số việc vui buồn, không nói ra". An Thiên Huệ nhìn Cố Niệm, ánh mắt có tình yêu thương: "Sau khi ba nó qua đời, nó đem chính mình nhốt ở trong phòng, một khoảng thời gian rất dài không nói một câu nào, về sau sách nó cũng không đọc, chỉ cần đi ra ngoài, hiện tại sự nghiệp có khởi sắc hơn, mẹ chỉ mong nó có thể sống an ổn".

An Thiên Huệ vỗ vỗ tay Cố Niệm: "Niệm Niệm, con là cô gái tốt, Diệc Sâm cũng rất thích con, chỉ là không biết bày tỏ như thế nào, sau này các con vấn đề gì về tình cảm, tìm đến mẹ, mẹ tháo gỡ cho con!".

Giang Diệc Sâm thích cô?

Cố Niệm cách nói này làm cho khiếp sợ, Giang Diệc Sâm chán ghét cô còn không kịp, như thế nào sẽ thích cô?

Lời này nói trước mặt không tốt, Cố Niệm chỉ có thể nâng khóe môi cười: "Tốt, mẹ, con nhớ rồi".

* * *..

Thứ hai là thời gian tốt, Cố Niệm đã đáp ứng Chu Tiểu Bắc đi làm diễn viên cho nhóm, địa điểm của đoàn phim là ở vùng ngoại ô cũ, cô ngồi xe buýt đi tới, xe buýt vừa mới dừng một chút liền nhìn thấy Chu Tiểu Bắc chờ ở đó, cô mang theo mũ, áo trắng quần đen, thiếu niên tuổi hai mươi, t uổi trẻ đầy tự do và không bị gò bó.

Vừa nhìn thấy Cố Niệm cô ấy liền chạy đến: "Em dẫn chị đi qua, lúc đó chi nghe phó đạo diễn là được rồi".

"À, tốt". Cố Niệm nhìn cô ấy: "Em gần đây đang làm cái gì?".

"Chân chạy đi mua cơm hộp". Chu Tiểu Bắc lấy muc xuống: "Em chỉ có thể làm cái này".

"Chị nhớ em nói em muốn làm đạo diễn kia mà".

Chu Tiểu Bắc có hơi chút ngượng ngùng cười cười: "Chị coi như là em hay nói giỡn đi!".

"Đừng, em chính là muốn có ước mơ, cho dù đó là hàm ngư cũng muốn có, không đúng một ngày nào đó liền xoay đầu đi chứ".

"Dạ, chúng ta đi nhanh lên đi, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo".

Đây là một bộ phim cổ trang của đoàn phim, bởi vì công tác giữ bí mật là rất mạnh, Cố Niệm thật sự không biết tên phim là gì, phó đạo diễn cho trợ lý đem cô vào phòng hóa trang, Cố Niệm một bên vừa thay quần áo vừa nghe, đại khái hiểu được, cô phải đóng một vai cung nữ, thời điểm cổng cung điện bị phá, bị một đao của quân trổi dậy đánh chết.

Rất đơn giản, chỉ cần cẩn thận để không bị thương khi ngã xuống là được.

Cố Niệm thay quần áo, cầm quần áo bỏ vào trong cặp rồi cất vào trong tủ, rồi bắt đầu im lặng chờ đợi.

Thế nhưng đã đợi rất lâu cũng không thấy bắt đầu, cô có chút tò mò hỏi trợ lý: "Chị, như thế nào còn không có bắt đầu quay vậy?".

Trợ lý cũng là trong lòng nóng như lửa đốt lại nhìn thời gian: "Diễn viên còn chưa tới chờ một chút đi!".

Lại không biết qua bao lâu, trợ lý nhận được điện thoại, sau đó mặt mày rạng rỡ nói: "Được rồi, mọi người đi Như Ý Điện đi!".

Cố Niệm đi Như Ý Điện, thời điểm nhìn thấy Hạ Vãn Vãn trong trang phục lộng lẫy, mới biết được người này là diễn viên chính.

Nghe đạo diễn nói về vở kịch, đôi mắt quét qua các cung nữ ngẫu nhiên.

Trong nháy mắt liền như vậy, đôi mắt cô cùng với Cố Niệm chạm nhau giữa không gian, nhất thời, đôi mắt của cô tối lại.