Tác giả: Khúc Nhất Nhất

Đối với Cố Niệm nịnh nọt, Giang Diệc Sâm không cho là đúng, anh liếc mắt Cố Niệm, thản nhiên nói: "Muốn xem thì quang minh chính đại mà xem, không ai cản em".

Cố Niệm không có nghe ra lời của anh, cô nghĩ anh đang chế giễu cô vì đụng vào đồ của anh, bụm trán xấu hổ cười: "Lần sau sẽ không".

Giang Diệc Sâm nhìn cô mà đau lòng, ân cần hỏi một câu: "Rất đau sao?".

Cố Niệm có chút ủy khuất: "Đau".

"Đáng đời!".

Cố Niệm: "..."

Đầu óc ngu ngốc của cô mới có thể cảm thấy Giang Diệc Sâm quan tâm cô!

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, qua lớp kính thủy tinh, c ô ấy thậm chí có thể cảm nhận được hình dạng cơ thể của người đàn ông.

Cố Niệm hít một hơi thật sâu, sờ sờ khuôn mặt, suy nghĩ một chút, sau đó mở ngăn tủ bên cạnh ra, tìm một cái chăn bông và trải ra sàn, thể nhưng tìm cả buổi cũng không tìm ra.

Cửa phòng tắm được mở ra, Giang Diệc Sâm quấn một khăn tắm ở phía dưới, trần trụi ở phía trên cứ như vậy mà đi ra.

"Em đang tìm cái gì?". Giọng nam trầm thấp ở phía sau truyền tới, Cố Niệm vội vàng xoay người: "Có chăn mền dư không?".

"Làm cái gì?".

"Ngủ dưới sàn!".

Giang Diệc Sâm sửng sốt một hồi, sau đó ý thức được cô muốn tách ra ngủ, anh nhướng mày, dùng khăn lau tóc, khóe môi cong lên: "Không có".

Cố Niệm đương nhiên không dám hỏi mẹ Giang có chăn mền dư không, cô đành phải nói: "Tôi đây..".

Giang Diệc Sâm có ý định trêu đừa cô: "Giường rất lớn, không chạm được em".

"..."

Cố Niệm đi làm cả ngày có chút mệt nhọc, cô ngáp một cái, sau đó nằm nghiêng sang bên kia chiếc giường, giọng điệu mơ hồ: "Vậy thì tôi sẽ đi ngủ trước!".

Vài lần sau khi kết hôn anh không có chạm vào cô, chỉ có điều là khi anh ấy say, người đàn ông này bình thường nhìn lý trí, nhưng khi say thật sựu là đáng sợ, giống như một con thú, mặc cho cô khóc lóc cũng không bỏ qua cho cô.

Giang Diệc Sâm đi đến cửa sổ sát ban công, khóa cửa lại, sau đó kéo rèm lại.

Ngọc đèn ngủ màu vàng rọi xuống người Cố Niệm, ấm áp mà lại yên tĩnh, cô nhắm mắt lại, l ông mi dài phủ bóng đen trên khuôn mặt, môi hơi mím lại, môi tinh tế hoàn hảo.

Cố Niệm rất đẹp, năm đó ấn tượng đầu tiên của cô đối với Giang Diệc Sâm cũng chính là xinh đẹp, thời điểm đó cô rất đáng yêu, không tính kế nhiều như vậy, chỉ tiếc rằng lúc đó có Lục Trạm ở bên cạnh, nhiều năm sau, thật không ngờ họ không còn ở bên nhau do nhầm lẫn.

Ánh sáng phức tạp và mờ ảo lóe lên trong mắt Giang Diệc Sâm, anh tắt đèn, nằm lên giường.

Cố Niệm thực ra chỉ là nhắm mắt lại, căn bản không có ngủ, tim cô đập liên hồi, hơi thở bạc hà mát lạnh của người đàn ông bên cạnh phả vào mũi cô, ngủ bên cạnh một người đàn ông, mặc cho ai không nhìn cũng không hoàn toàn hiểu ý.

Thân thể cô có chút cứng nhắc, vì vậy trở mình một cái, đưa lưng về phía Giang Diệc Sâm, duy trì giữ nguyên tư thế khoảng cách này, Cố Niệm lại xoay người như một con rùa nhỏ, nằm thẳng lại.

Trong bóng tối, thanh âm người đàn ông nặng trĩu pha lẫn tức giận vang lên: "Có ngủ hay không?".

Cố Niệm thè lưỡi, giữ mười phút cô lại chuyển động, nhưng lại sợ Giang Diệc Sâm tức giận, nín thở và lắng nghe một lúc, lặng lẽ di chuyển chân của mình, kết quả là cánh tay bị bàn tay của người đàn ông giữ lại và ép vào thành giường.

Giang Diệc Sâm xoay người, m ột khuôn mặt đẹp trai ngay lập tức được phóng đại trước mặt Cố Niệm, anh mở to đôi mắt, hơi thở sau khi tắm phả vào mặt Cố Niệm: "Ngủ không được hả?".

Giọng điệu hơi cao lên, mang theo chút ái muội không nói nên lời.

Thân thể Cố Niệm ngay lập tức cứng đờ.