Lưu Yên cười ngọt ngào bước ra khỏi thư phòng.

Lúc ra tới cửa thì cô thở nhẹ nhõm cô không muốn bị ánh mắt đó ép tới chết đâu.

Thấy Lưu Yên đi ra khỏi phòng thì Thành Quốc nhìn Đế Kim

" lão đại tôi thấy Lưu Yên rất tội nghiệp a"

Đế Kim đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Thành Quốc

" tội nghiệp?"

Thành Quốc gật đầu

" người ta thương anh như thế mà anh không thương lại thôi để Lưu Yên làm vợ tôi đi lão đại"

Đế Kim nghe xong thì sắc mặt liền biến đổi

" cút đi mà tự tìm vợ cho mình"

Thành Quốc nhúng vai

" em có người em thương rồi đó ai dành chị dâu với lão đại anh làm gì?"

Đế Kim đứng thẳng dậy bước lại ghế làm việc của mình mà ngồi xuống

" thế đi tìm người cậu thương đi"

Thành Quốc nhìn Đế Kim

" anh không muốn hỏi tên sao hay tôi dẫn về đây cho mọi người gặp sau này khỏi bở ngỡ nhỉ?"

Đế Kim" có cậu mới là người bỡ ngỡ"

Thành Quốc nhúng vai anh đã xác định người đó là vợ anh rồi thì bở ngỡ gì chứ

" rất dễ thương đấy muốn biết tên không hả lão đại"

Đế Kim không trả lời mà nhìn chằm chằm Thành Quốc

Thành Quốc cười ôn nhu

" họ rất giống với chị dâu họ Lưu đó"

Đế Kim cảm giác rất lạ

" nói"

Cuối cùng thì lão đại cũng muốn biết tên vợ của anh rồi sẵn đây ra mắt luôn cũng được tuy mới gặp thôi nhưng anh sẽ từ từ theo đuổi

" Lưu Bạch"

Đế Kim nghe xong thì cảm thấy cái tên rất quen là em trai ruột của Lưu Yên nhưng anh không nói

" tên đẹp nhưng thua vợ tôi"