Chương 763: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (4)

 

Tôi nghĩ là do cô ấy đã gặp được Hoàng

Chính, Hồ Diệp biết rõ đằng sau lưng mình luôn có

một người đàn ông sẵn sàng đứng ra để giải

quyết tất cả mọi thứ cho cô ấy nên không cần

phải kiêng dè giấu diếm bản thân đi làm gì nữa.

Theo cô ấy đi được một đoạn đường thì bầu

trời dân tối đen khiến tôi thấy hơi lo lắng nói: “Hồ

Diệp, hay là chúng ta đi vê thôi chứ cũng trễ rồi

ấy?”

Hồ Diệp quay sang nhìn tôi, cười nói: “Chắc là

giờ này Hoàng Chính vẫn còn ở ngoài thành phố,

gần đây anh ấy đang đi theo chú ba để học hỏi,

tôi vê nhà một mình thì chán lắm nên cậu đi dạo

với tôi tí nhé. Sắp tới ngày tổ chức lễ cưới rồi, sau

này kết hôn xong tôi sẽ bị Hoàng Chính quản lý

chặt lắm, chắc là anh ấy sẽ không chịu cho tôi ra

ngoài chơi đâu, nghĩ tới đã thấy ngán tới tận cổ rồi ấy”

 

Nghe cô ấy tức tối than thở là thế nhưng lời

nào cũng thấm đẫm sự ngọt ngào, tôi lại cười

cười cảm thán tình yêu quả là sự tôn tại hết sức

kỳ diệu và tuyệt vời, nó có thể thay đổi con người

ta hoàn toàn như thế”

 

Tôi vừa đi theo Hồ Diệp vừa quanh ngõ nhỏ

tối đen như mực rồi buột miệng hỏi: “Cậu đưa tôi

vào cái ngõ nhỏ này làm gì thế? Đi dạo phố thì

phải ra trung tâm thương mại hay phố đi bộ gì đó

chứ?”

 

Hồ Diệp quay lại nhìn tôi rồi đặt tay lên miệng

suyt rồi thở dài nói nhỏ: “Hồi xưa tôi có nghe nói

đêm xuống nơi này thường có rất nhiều người tụ

tập tới đây để làm gì đó, tôi muốn chạy tới đây

xem thử để thỏa mãn sự tò mò ấy mà”

Tôi giật mình rơi cả cằm xuống, khó hiểu nói:

“Khi khổng khi không cậu chạy tới đây làm quái gì

thế nhở? Ở đây toàn là mấy kẻ bụi đời đáng sợ

thôi, người ta trốn còn không kịp mà sau cậu lại

liều mạng chạy vào đây thế?”

 

Cô ấy bĩu môi cười ha hả nói: “Mấy ngày trước

tôi có viết cuốn sách, tôi muốn thêm vào đó

những nội dung về thế giới ngâm và xã hội đen,

nói chung là nội dung liên quan đến những mặt

tăm tối. Trước đó tôi chỉ được thấy buôn lậu

thuốc phiện thôi chứ mấy cái này thì không, cậu

cũng biết người ở thủ đô này rồi đó, đông đúc đủ

loại người phức tạp, tôi tìm hiểu lâu lắm rồi mới

tìm được nơi này để gom góp những kiến thức

thực tế”

 

Tôi ôm trán, cô gái này thật là… Thú vị.

Bất đắc dĩ, tôi đành phải theo cô ấy vào trong

ngõ hẻm nhưng chúng tôi còn chưa rẽ được bao

nhiêu đường thì bước chân đã bắt đầu chậm lại,

bất kì một thành phố nào cũng có sự hỗn loạn và

mất trật tự đằng sau sự hào nhoáng và phồn hoa

của nó.

 

Trong ngõ nhỏ, nơi góc tối thiếu thốn ánh đèn

có một người đàn ông gầy trơ xương tựa người

vào vách tường và sống sót nhờ vào những người

tới đây đưa cho mấy thứ linh tinh để qua ngày.

 

Cũng có người ăn mặc xinh đẹp bốc lửa cùng

với xấp tiền mặt dày cộm, tôi thật sự không thể

chịu nổi cái nơi sa đọa biến chất này nên kéo Hồ

Diệp bỏ đi.

 

Hồ Diệp cũng sợ hãi, đứng đó nhìn được một

lát thì chuẩn bị theo tôi cùng đi nhưng điều khiến

chúng tôi không thể nào ngờ tới là chúng tôi lại

đụng trúng Mạc Hạnh Nguyên, đang định xin lỗi

cô ta thì chúng tôi lại nhìn thấy gương mặt uể oải

và tái nhợt ấy.

 

Thấy tôi, đồng tự cô ta bỗng chốc co rụt lại,

dường như đang giật mình và muốn tránh né

nhưng sau đó lại đổi thành sự bất cần không

quan tâm tới và thậm chí là căm thù nhìn tôi, cười

lạnh nói: “Thẩm Xuân Hinh? Tại sao cô lại tới nơi

này?”

Tôi để ý thấy thứ trong tay cô ta và lập tức hoảng sợ: “Cô…”

Cô ta cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay mình rồi

nhếch môi lên cười khẩy: “Sao nào? Hay là cô thử

xem? Đây đều là những thứ ngon lành đấy, cô thử

rồi sẽ yêu cả đời”

Tôi giật mình lùi lại phía sau và không thể tin

được nói: “Cô kiếm tiền bằng cách bán rẻ bản

thân mình để mua những thứ này ư?”

Mạc Hạnh Nguyên mím môi và híp mắt, đột

nhiên cười lên nói: “Thì ra là mấy người thật, lúc

nãy tôi còn tưởng là chúng tôi nhìn nhầm rồi đấy!”

Nói xong cô ta chỉ vào đống bột phấn trong tay

mình: “Chơi cùng nhau đi, hôm nay tôi lấy được

nhiều hàng lắm nên tôi có thể cho cô xin chút để

nếm thử, cảm nhận sự sung sướng này xem thế

nào được không?”

“Cô tránh ra!” Hồ Diệp đẩy Mạc Hạnh Nguyên

ra xa và tức giận hét lên với cô ta: ‘Mạc Hạnh

Nguyên, cô chìm đăm trong những thứ đó thì

chẳng ai nói gì được cô nhưng cô làm ơn né

chúng tôi ra xa một chút vì chẳng có ai muốn trở

thành thứ người không ra người quỷ không ra quỷ

như cô cả.

Lời Hồ Diệp đã chọc tức Mạc Hạnh Nguyên,

sắc mặt cô ta bong chốc trở nên dữ tợn và lớn

tiếng nói: “Tơi thây tò mò dữ dằn lắm nhé! Bà lớn

nhà họ Phó, cô vợ Phó Thăng Nam cưới hỏi đàng

hoàng tiếng tăm lay lừng là thế mà sao lại cảm

thấy tò mò về những kẻ sống người không ra

người rồi quỷ không ra quỷ như tôi thế này? Cô

không sợ lát nữa cô sẽ bị ai đó bắt lại trời không

biết quỷ không hay rồi tìm tới cho Phó Thăng Nam

đòi cả cọc tiên hả?”

“Nói cái quái gì nói lắm thế!” Hồ Diệp nhìn

Mạc Hạnh Nguyên, nói: ‘Trông người ngợm thể

này thì tói thấy cô sống cũng chăng ra cái gì đâu

mà cứ thích bôi nhỏ xỉa xói người khác thế nhỉ?

Nói thật cho cô biết luôn nhé, hôm nay chúng tôi

tới đây để nhìn coi cô sống thể nào đẩy:

Hồ Diệp kéo tôi đi thì lại bị Mạc Hạnh Nguyên

cản đường, cô ta nói với những người đang có

mặt ở đây: “Mọi người ơi, đây là vợ của tổng giám

đốc Phó Thăng Nam nối tiếng lắm nhé, nếu mọi

người bắt cô ta ở đây thì chắc chăn anh Phó

Thang Nam sẵn sàng gom cho đủ mấy trăm triệu

hay cả tỷ đồng để đối vợ về đấy”

Thế nên Mạc Hạnh Nguyên đang xúi giục

người khác bát cóc tôi hòng vơ vét tiền bạc của

cải từ Phó Thăng Nam ư?

Hồ Diệp cạn lời: “Mạc Hạnh Nguyên, cô không

có não hay nó bị úng nước vậy? Chuyện như thể

mà cô cũng dám mở miệng ra nói được, liêm sỉ

thể diện của cô vứt cho chó ăn rồi à?”

Hình như Mạc Hạnh Nguyên cũng không

quan tâm gì mấy, quần áo mỏng manh trên người

không thể ngăn cản sự căm ghét cô ta dành cho

tôi, tôi biết cô ta cảm thấy không cam lòng, tôi

cũng từng nghĩ đến rất nhiều viên cảnh về tương

lai của cô ta nhưng điều duy nhất tôi không thể

ngờ tới được là mọi thứ lại thành thế này. Cuộc

đời còn rất dài, con người ta luôn có rất nhiều biển

cố và ngã rế trong tương lai để lựa chọn nhưng

hôm nay thấy cô ta thế này thì tôi nghĩ Mạc Hạnh

Nguyên đã buông bỏ bản thân mình từ lâu rồi

Tôi không muốn tranh cãi quá nhiều với Mạc

Hạnh Nguyên, thứ nhất là nơi này không an toàn

nên chúng tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây thật

nhanh mới là lựa chọn đúng đản, thứ hai là tôi

chăng quan tâm đến những gì cô ta nói, dù Mạc

Hạnh Nguyên có biến thành người thể nào thì đó

vân là cuộc sống và con đường cô ta chọn nên

chăng liên quan gì tới tôi cả. Vì thể, tôi không cần

phải nhảy vào hay lên tiếng làm gì.

Tôi đấy Mạc Hạnh Nguyên ra và kéo tay Hồ

Diệp chuẩn bị bỏ của chạy lấy người nhưng bị cô

ta giữ lại: “Thẩm Xuân Hinh, cô đã chạy tới tận

cửa nhà tôi thể này rồi, cô tưởng tôi sẽ để cô chạy

đi dễ dàng như thế ư?

Nói xong cô ta bèn hét lên những người trong

con hẻm nhỉ: ‘Mọi người chích cho cô ta một mũi

thì tôi sẽ tặng hết những thứ tôi có lại cho các

người, nhanh cái tay lên.’

Tỏi giật mình, Hồ Diệp vội vàng kéo cô ta ra

nhưng lại bị Mạc Hạnh Nguyên đá sang một bên

Mạc Hạnh Nguyên dữ tợn nói: ‘Không muốn chết

thì cút ngay sang một bên nhé.

Tôi muốn vùng vay bỏ chạy nhưng không biết

Mạc Hạnh Nguyên lấy đâu ra sức mạnh khống lõ

đó, cô ta khiến tôi không thể nhúc nhích được dù

chỉ là một chút.

Với những kẻ trong con hẻm này thì thứ đó

mang một ý nghĩa cực kì to lớn, hay có thể nói là

nó còn quý hơn cả tính mạng nên chăng có người

nào quan tâm đến việc nó phạm pháp hay không,

nghe Mạc Hạnh Nguyên nói thể thì một đám lập

tức chạy về phía tôi để chích thứ đó vào người tôi

Tôi tròn mất nhìn đống kim tiêm không biết đã

đâm vào bao nhiêu người đang tới gần mình, sợ

đến nỗi mặt mũi tái nhợt như tờ giấy trăng, có thể

những thứ đó đã nhiễm virus từ một kẻ nào đó

từng dùng kiềm tiêm và một khi nó chạm vào

người tôi thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc trong vô vọng.

Mạc Hạnh Nguyên cười ngang ngược và điên

cuồng đến lạ: “Thấm Xuân Hinh, không ngờ cô lại

có ngày hôm nay nhỉ.

Không biết tôi đã lấy đâu ra sức mạnh đó, tôi

vội vàng ném cánh tay đang nắm chặt lấy tay

mình ra và đấy Mạc Hạnh Nguyên về phía đồng

kim tiêm đang chĩa về phía này, tôi không kịp suy

nghĩ nhiều, chí biết kéo lấy Hồ Diệp chạy ra ngoài

ngõ thật nhanh

May mãn khi nãy chúng tôi đi vào không sâu

lắm, đám người kia thấy chăng làm ăn được gì thì

không đuổi theo chúng tôi nữa, còn Mạc Hạnh

Nguyên thì không thể nào đuổi kịp chúng tôi rồi.