Chương 731: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (8)

 

Cô bé kéo tay tôi, thì thầm nói: “Cô ơi, chị con hỏi có thể đưa chị ấy đi cùng không ạ?” Tôi sững lại, không biết nên trả lời như thế nào, dù sao tôi cũng không phải người ở đây, cho dù có đưa cô bé đi thì cũng không được, nếu như âm thâm đưa đi chỉ sợ đi được nửa đường thì đã bị chặn lại rồi, không thể nào đưa cô bé đi cùng được.

Thấy tôi chau mày, cô bé có chút buồn lòng, nhưng vẫn lặng lẽ đi về phía Vương Mỹ Hoa, tôi biết cô bé sẽ nói gì với Vương Mỹ Hoa nhưng cô bé chẳng nói gì cả. Trong bụng tôi còn một đứa bé, tôi không thể không nghĩ cho con của mình được, nếu như tôi có xảy ra chuyện gì ở đây thì chỉ có thể dựa vào Lâm Quang Tuyến, lỡ như chú ấy không thể chăm sóc được cho tôi, vì vậy  tôi không thể hành động một cách thiếu suy nghĩ được.

Không bao lâu sau Vương Bảo Quý lái xe về, ông ta còn đưa theo một cậu bé cao khoảng 1m70, nước da ngăm đen, ánh mắt lạnh lùng. Tôi có chút mông lung, đây là thân hình của một đứa trẻ hay sao, hay là do tôi nghĩ nhiêu nên mới vậy?

Trong chốc lát suy nghĩ trong tôi biến mất, ông ta đỡ con trai xuống xe, người phụ nữ đó chạy đền bên con trai, cúi xuống và bế thằng bé lên, nhẹ giọng nói: “Con trai yêu quý của mẹ, bác sĩ nói như thế nào, có sao không?”

Vương Bảo Quý nhăn mày khó chịu:  “Vương Mỹ Hoa muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với tôi đây mà, thật độc ác, bác sĩ nói không sao chỉ cần về nhà nghỉ ngơi cho khỏe là được, bà cõng nó vào phòng, cho nó nghỉ ngơi, tôi phải đi tìm con khốn kiếp đấy, nó chán sống rồi đây mà”

Tôi ngẩn người không dám tin vào những gì mà bản thân vừa nghe thấy, đây là lời nói của một người cha nên dành cho con gái mình sao? Sao có thể xúc phạm chửi mắng con gái mình một cách thô bỉ, học hằn đến vậy chứ? Người phụ nữ rất đồng tình, giận dữ nói: “Nếu không phải lát nữa nhà họ Lý đến đón dâu thì tôi đã đánh chết nó rồi”

Vương Bảo Quý mở cửa cổng chuồng bò, đứng ở ngoài rồi gào to: “Vương Mỹ Hoa, suýt chút nữa cha con tao đã phải đoạn tuyệt nhau rồi đấy mày biết không? dù gì cũng là em trai mày, sao mày nỡ làm thế hả?”

Vương Mỹ Hoa ở bên trong cười nhạt, ảm đạm nói: “Sao tôi lại không thể làm thế? Tại sao các người không một ai hỏi tôi lý do tôi làm như vậy là vì điều gì? Nó là con của các người, chả nhẽ tôi không phải sao? Trong mắt các người tôi rẻ mạt như vậy à?

Ông chỉ đang nuôi một đứa con chứ không phải hầu hạ một ông vua, ông vì con trai của ông mà bán đi từng đứa con gái của mình, ông sẽ bị báo ứng sớm thôi.” Ông ta chẳng thèm để tâm đến lời nói của Vương Mỹ Hoa, hạ giọng nói: “Tao khuyên mày ngoan một chút đi, đi luôn với thằng ngốc nghếch nhà họ Lý đấy rồi sinh cho chúng nó một thằng con, coi như đời này mày sống không uổng phí rồi, nếu không dù mày có chết cũng đừng hòng quay về”

Đây là lời của người cha nên nói với con gái mình hay sao? Vương Mỹ Hoa cũng chỉ cười lạnh nhạt, dáng vẻ thê thảm, đến tôi nghe còn thấy đau lòng.

Sau khi măng mỏ con gái, ông ta không nói nhiều nữa, đi thẳng vào nhà. Khi đi ngang qua chúng tôi thì mỉm cười lịch sự chào hỏi, tôi thật sự không biết nên diễn tả cảm xúc của mình lúc này ra sao, tóm lại là rất không ổn.

Nhìn những bé gái còn lại, chúng bị Vương Bảo Quý dọa cho đến khiếp sợ, xem có gì giúp được thì giúp, tôi dường như cũng đoán được cuộc sống của chúng sau này sẽ trở thành Vương Mỹ Hoa thứ hai thứ ba và vô số những Vương Mỹ Hoa tiếp theo.

Chúng vẫn sẽ phải đi tiếp trên con đường này, số mệnh và cuộc đời đều đã được định đoạt, không có cách nào thoát khỏi. Tôi có thể cứu được một Vương Mỹ Hoa, nhưng không thể cứu được đứa thứ ba, thứ tư. Thú thật là tôi không thể, tôi không phải là thánh nhân! Những người trong làng bắt đầu kéo đến nhiều hơn rồi, hai bàn thay phiên nhau ngôi ăn, không có quá nhiều món ăn, chỉ có một chút rau bắp cải luộc thịt, đậu xanh luộc nước.

Những người phụ nữ trong làng đều dẫn theo con cái mình đến, quây quân nói chuyện, cuối cùng thì Vương Bảo Kỳ cũng quay trở vê. Có người chủ động đến bắt chuyện với anh ta rồi hỏi: “Ông Vương, ông xem còn có khách hàng nào cân hàng nữa không? Nhà tôi còn có năm đứa con nữa, đứa nào đứa nấy đều khỏe mạnh”

Vương Bảo Kỳ chau mày nói: “Tạm thời vẫn chưa có, lúc nào có tôi sẽ báo lại với anh, không vội.” Vì tiền ư? Chỉ vì chút vật chất mà họ nỡ lòng nào dứt bỏ đứa con mà mình đã mang nặng đẻ đau để sinh ra như vậy sao?

Tôi thực sự không biết làm cách nào để khống chế cảm xúc của mình, Lâm Quang Tuyến ở bên cạnh thấp giọng nói: “Cháu đừng nghĩ nhiều, mỗi người đều có một cách sống riêng, có người có thể do hoàn cảnh ép buộc, nhưng có người có thể họ cho rằng đấy là điều đương nhiên, nhưng mà việc đó không quan trọng bằng việc rằng cháu phải chăm sóc tốt cho bản thân”

Tôi mím chặt môi cúi đầu, không biết nói gì hơn. Ăn cơm xong, có người tới đón dâu, nói là đón dâu vậy thôi chứ nói thẳng ra là đến đón người thì đúng hơn. Chiếc xe thuê màu trắng, bám đầy bụi bẩn, nếu không phải đầu xe có một chùm hoa đỏ thì chắc chẳng ai biết đây là xe đến đón dâu. Vương Bảo Quý đẩy Vương Mỹ Hoa ra ngoài, mặt mũi lấm lem, khiến những người tới dự không khỏi kinh ngạc.

Vương Mỹ Hoa bị đẩy vào phòng, ánh mắt nhìn vào tôi, không một lời cầu cứu, cũng không một lời oán trách, chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt tinh tường của mình. Tôi như đang ngồi trên bàn gông, nỗi tự trách dày vò trong lòng.

Lâm Quang Tuyến nhìn tôi nói: “Cô đừng nghĩ nhiều nữa, mục đích lần này của chúng ta đã hoàn thành, việc của người khác tốt nhất đừng nên xen vào” Tôi mím chặt môi, phải chỉ lúc này có Phó Thắng Nam ở đây, chắc có lẽ tôi sẽ có thể làm gì đó. Nhưng thành thật mà nói tôi chỉ có thể cứu được một Vương Mỹ Hoa trên hàng nghìn hàng vạn Vương Mỹ Hoa, tất cả, điều duy nhất có thể thay đổi chính là họ phải tự cứu lấy chính bản thân mình.

‘Vương Mỹ Hoa từ trong phòng đi ra, trên người khoác một chiếc áo màu đỏ bạc màu, một chiếc quần màu đen, đầu tóc được chải gọn gàng, trên đầu có gắn vài bông hoa đỏ. Người phụ nữ đó cùng với Vương Bảo Quý đỡ cô ấy, giao cho hai người đàn ông đến đón dâu, sau đó đưa lên xe.

Những người có mặt ai nấy đều vui vẻ, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, chúc phúc cho cuộc hôn nhân này. Nhưng dường như chẳng một ai để ý đến nỗi buồn lòng của Vương Mỹ Hoa, có thể nói rằng, không một ai quan tâm đến cô gái đó.

Sau khi xe dâu rời đi, người phụ nữ sai bảo những đứa con gái của mình ăn cơm rồi dọn dẹp, còn đôi vợ chồng họ kéo tôi và Vương Bảo Kỳ ra một góc khác nói chuyện.

Trước khi đi, Vương Bảo Kỳ đưa cho Vương Bảo Quý một chiếc phong bì, Xe đón dâu đã đi rồi, bà mẹ sai bảo mấy đứa con gái còn lại ăn cơm xong rồi dọn dẹp những thứ lộn xộn mà khách khứa để lại, hơn nữa hai vợ chồng nhà đấy còn kéo tôi và Vương Bảo Kỳ nói chuyện.

Trước khi đi, Vương Bảo Kỳ còn cho Vương Bảo Quý một phong bì, trong đó có khoảng chừng bảy mươi triệu, ông ta mở miệng nói: “Số tiền này chú cứ cầm lấy, sau khi phẫu thuật thành công, cô Thẩm nhất định sẽ cảm ơn mọi người.” Hai người kia vui vẻ nhận lấy phong bì, liên tục cảm ơn. Tôi vẫn không biết phải nói như thế nào, cảm nhận thấy lòng bàn tay có gì đó âm ấm, tôi cúi đầu xuống thì thấy cô bé ấy đang nắm tay tôi, tròn mắt hỏi: “Gô ơi, mình sắp đi chưa ạ?”