Chương 12: Lưu manh gây chuyện

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, tôi

không biết nên giải quyết những việc này

thế nào, dứt khoát đi tìm Vũ Linh.

Quán bar Thời Gian.

Vẫn còn sớm, người ở đây không

đông lắm, Vũ Linh gọi một ly cocktail cho

tôi, hỏi: “Sao cậu lại đến vào lúc này? Gặp

chuyện gì à2”

Nhìn màn múa cột nóng bỏng trên sân

khấu, âm nhạc đỉnh tai nhức óc, pha lẫn với

tiếng thét chói tai, tôi khẽ lắc đầu, đặt ly

cocktail vừa đưa lên miệng xuống, nhìn cô

ấy hỏi: “Không có gì, đến chỗ cậu chơi một

theo đứa con riêng, cậu cảm thấy loại đàn

ông nào có thể chấp nhận được?”

Cô ấy giành lấy tờ giấy từ trong tay tôi,

đọc cần thận, trừng to mắt nhìn tôi nói:

“Sáu tuần? Không phải cậu và Phó Thắng

Nam không quan hệ với nhau ư? Sao lại có

em bé?”

“Còn nhớ hôm tớ say rượu tháng

trước, Phó Thắng Nam tới đón tớ không?”

Lấy lại tờ giấy trong tay cô ấy, tôi mở

miệng.

Cô ấy trừng to mắt, kinh ngạc tới mức

không còn gì để nói, một lúc lâu sau mới

hỏi: “Bây giờ cậu định làm gì?”

Tôi lắc đầu, đi đến bước này, tôi cũng

mê mang.

“Phá thai đi!” Vũ Linh mở miệng: “Cậu

và Phó Thắng Nam vốn không phải là

người chung đường, bây giờ ông cụ Phó lại

đi rồi, cậu giữ lại đứa bé này sớm muộn gì

cũng xảy ra chuyện, không bằng phá thai,

cậu và Phó Thắng Nam ly hôn, cuộc đời

dài như vậy, cậu không thể chỉ thích một

người cả đời.”

Tôi có chút thất thần, nhìn quán rượu

càng ngày càng đông, rồi nhìn sang Vũ

Linh: “Cậu tiếp khách đi, tớ ở lại đây thêm

lát nữa.”

Thấy tôi không nghe lọt câu nào, cô

ấy không nói nữa, trợn mắt nhìn tôi một cái,

đổi ly cocktail ban đầu của tôi thành nước

trái cây.

Bóng đêm đen dần, người trong quán

rượu cũng từ từ náo nhiệt, Vũ Linh bận rộn,

không rảnh đề ý tới tôi, tôi tìm một góc hẻo

lánh ngồi ngần người.

Nhìn cả trai lẫn gái ăn chơi hưởng lạc

qua lại không ngớt, trong lúc nhất thời

ngược lại thất thần.

Lúc gặp chuyện không may trong

quán bar, tôi nhất thời không kịp phản ứng,

khi tiếng rít chói tai và tiếng ồn ào truyền

tới tôi mới chợt hoàn hồn.

Chẳng biết từ bao giờ, trong quán bar

đã có thêm mấy tên côn đồ, đang bao vây

Vũ Linh gây chuyện, ban đầu có không ít

khách, bây giờ đều đi hết, âm nhạc om

sòm cũng ngừng lại.

Tôi ngồi trong góc, ánh sáng tối nên

không dễ bị người bắt gặp, thấy Vũ Linh bị

mấy tên côn đồ bao vây, trong tay mấy tên

đàn em đều cầm theo gậy.

Người sáng mắt nhìn là biết tới để gây

sự, Vũ Linh cũng bình tĩnh, nhìn bọn họ hỏi:

“Các vị tới đây kiếm chuyện hay để tìm vui?”

“Tao tới để kiếm chuyện đấy, con quỷ

nhỏ, mày có gan thì chơi đùa với mấy

người bọn tao một chút nhé?“ Tên côn đồ

cầm đầu lên tiếng, vẻ mặt cười xấu xa thò

tay sờ mặt Vũ Linh.

“Cốp!” cái móng heo kia còn chưa

đụng vào Vũ Linh, tôi đã trực tiếp ném ly

nước chanh trong tay tới.

Đột nhiên bị nện vào tay, tên côn đồ

ôm cánh tay đau hét to: “Ai ném ông?”

“Tôi!” Tôi đứng dậy khỏi chỗ, đi tới

giữa bọn họ, nhìn Vũ Linh, thấy cô ấy có

chút lo lắng nhìn tôi, nói: “Sao cậu vẫn còn

ở đây?”

Tôi cạn lời, xem ra ban nãy con nhóc

này cho rằng tôi đã đi rồi, liếc cô ấy một

cái, tôi nói: “Tớ không ở đây thì ở đâu?”

“Đồ ngốc!” Vũ Linh vứt cho tôi hai

chữ, che chở tôi phía sau, nhỏ giọng nói:

“Lát nữa đánh nhau, cậu nhanh tìm cơ hội

chạy đi.”

Tôi biết cô ấy lo lắng cho tôi, tôi không

nhiều lời, chỉ nhìn tên côn đồ vừa bị ném

vừa rồi: “Mấy thằng đàn ông bắt nạt một

cô gái, có thích hợp không?”