*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đi được một đoạn, Lương Hàm dừng lại, nói nhỏ "Ở đây nhiều âm khí quá, không cẩn thận sẽ bị nhiễm, có thể dẫn dụ âm hồn nhập vào. Phải cẩn thận." Tần Lam gật đầu, suy nghĩ chút rồi ra hiêu mọi người nhắm mắt, cô mở phong ấn, hút toàn bộ âm khí vào người rồi khoá phong ấn. Lương Hàm nghe tiếng Tần Lam hô, mở mắt ra ngạc nhiên. Toàn bộ âm khí đã biến mất, thán phục nhìn Tần Lam. Chưa kịp tiến bước nữa thì chợt có tiếng sột soạt vang lên. Mặt đất khẽ rung chuyển, một con bạch xà khổng lồ từ trên trần trườn xuống, thè cái lưỡi dài đỏ chót ra. Tần Lam nhận ra, vội hô "Cẩn thận" rồi phi đến chém thanh kiếm vào da con rắn. Con bạch xà nhanh chóng uốn người né đòn, quật người về phía Vương Khiết. Vương Khiết nhảy lên né đòn, rút dao găm ra nhằm thẳng đầu nó ném. Con dao phi đến, cắm phập vào mắt con vật khiến nó đau đớn, quẫy mạnh hơn. Tiber nãy giờ đứng im, bất ngờ chạy vòng ra sau, tránh khỏi tầm mắt nó, đạp người con bạch xà tiến đến gần vị trí tim. Anh chuẩn xác rút lưỡi lê, đâm xuyên qua lớp da dày tiến đến tim. Con vật đau đớn, vùng vẫy vài giây rồi bất động. Tần Lam thả lỏng, tiến đến phía đầu nó. Nếu cô không nhìn nhầm thì mắt còn lại của nó bị mù, bên trong có viên lục xà nhỏ toả ra ánh sáng kỳ dị. Tần Lam cầm dao, rạch mắt nó ra, cầm viên ngọc lên xem xét, lát sau bỏ vào túi, tiếp tục di chuyển. Đi đến khúc cua, Tần Lam dừng lại, nhìn quanh đề phòng. Không có gì xảy ra, đi vài bước lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ, liền hô to "Chạy mau". Mọi người giật mình, chạy theo sau Tần Lam. Quả nhiên mặt đất lún dần sau chân họ, Lương Hàm vốn không phải người luyện võ như ba người kia nên bị tụt lại, trượt chân rơi xuống. Tần Lam nhanh tay bắt lấy cổ tay cô kéo lại, cắm cây kiếm vào tường để níu kéo. Mặt đất sụt xuống thêm 1m thì dừng, Tần Lam khó khăn giữ chặt tay Lương Hàm. Lương Hàm biết tình cảnh hiện tại, mỉm cười gương gạo, nói với Tần Lam "Tần tiểu thư, chúng ta e trụ không nổi, tôi sẽ dừng ở đây, mong cô ra ngoài sẽ giúp tôi khuyên bảo con trai thành người tốt." Nói rồi thả tay ra, Tần Lam cố gắng nắm chặt nhưng chỉ lát sau, Lương Hàm rơi xuống. Tiber ném dây qua, giúp Tần Lam leo lên. Tần Lam bàng hoàng, ngẩn người. Vương Khiết lắc đầu, nói với Tần Lam "Cô ấy đã nói tâm nguyện cuối của mình rồi. Cậu nhất định phải ra khỏi đây để giúp cô ấy thực hiện điều đó." Tần Lam nặng nề gật đầu, đứng dậy tiến đến cánh cửa. Gọi là cánh cửa nhưng thực chất giống một bức tường bằng đồng to lớn hơn. Tiber quan sát kỹ, bảo Tần Lam thử lấy viên lục xà lắp vào lỗ tròn trên cửa, quả nhiên cửa mở ra. Cánh cửa nặng nề kéo lên, mở ra một căn phòng to lớn có bốn cột trụ to chống giữ bốn góc. Xung quanh là xương người rải rác chất đầy bốn góc. Chính giữa nổi bật nhất là chiếc quan bài bằng ngọc toả sáng lung linh trong bóng tối. Vương Khiết thắp lại ngọn đuốc đã tắt, châm lên một đĩa dầu cạnh cột. Lập tức ba đĩa còn lại đồng loạt thắp sáng. Tần Lam lại gần, bật nắp quan tài thật cẩn thận đề phòng tử thi sống lại. Bên trong quan tài có một hình nộm người vô cùng giống thật, xung quanh là các đồng xu vàng và một cây kiếm. Tiber cầm cây kiếm lên, ngắm nghía rồi vui mừng đưa cho Tần Lam xem. Tần Lam cũng gật đầu, đã lấy được thứ mình cần thì nên nhanh chóng ra ngoài. Vương Khiết vỗ vai Tiber nói "Thứ này cho cậu giữ nhưng không được sát hại họ đâu đấy!" Tiber trả lời "Con nghĩ kỹ rồi, lần này sẽ không như vậy nữa." Tần Lam gật đầu, quan sát rồi nhảy xuống chiếc hầm gần đó. Ba người an toàn thoát ra ngoài. Tần Lam trước khi về, ghé qua nhà Lương Hàm. Lương Quân - con trai Lương Hàm chạy ra tiếp đón họ. Thằng bé đã được chữa trị thành công, giờ đã khoẻ mạnh hơn nhiều, cúi đầu cảm ơn Tần Lam. Tần Lam nhìn vào mắt cậu bé hỏi "Quân, ta xin lỗi vì không bảo vệ được mẹ cháu, cháu có muốn theo ta về không?" Lương Quân kinh ngạc, ngã quỵ xuống, không tin nổi "Cô....cô nói thật không? Mẹ cháu đã chết rồi sao?" Tần Lam gật đầu. Cậu bé đau đớn đến ngất đi. Tần Lam thở dài, bế cậu bé lên xe, đến sân bay.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Cố Viễn chờ Tần Lam ở sân bay, ngạc nhiên thấy cô bế một cậu bé tầm 5 tuổi đến. Tần Lam lên xe, hỏi Cố Viễn "Viễn nhi, con với Vương Minh định thế nào? Thụ tinh hay nhận nuôi?" Cố Viễn nhận ra ý đồ của Tần Lam, thở dài "Nếu mẹ đã chọn thì được. Dù sao bọn con cũng định nhận nuôi. Đứa trẻ này cũng không đến nỗi đi." Tần Lam mỉm cười "Chăm sóc tốt cho nó nhé, mẹ thằng bé mất khi đi cùng ta. Ta cũng có trách nhiệm với nó. Dù sao cũng cảm ơn con." Cố Viễn nhún vai "Trước đây chẳng phải mẹ cũng nhận con như thế sao? Nếu mẹ làm được thì con cũng có thể. Con sẽ chăm sóc thật tốt cho nó!." Tần Lam gật đầu, nhớ ra một việc, quay sang bảo Cố Viễn "Đúng rồi, ta sẽ sang Mỹ cùng Tiber để làm việc cho một công ty bên đó, con ở công ty phải giúp Cẩm Mạn, không được làm khó cô ấy." Cố Viễn gật đầu, nhìn đứa trẻ đằng sau, mỉm cười.

——————————————

Vương Minh: Đứa trẻ nào đây?

Cố Viễn: con chúng ta đó. Mẹ em nói phải chăm sóc nó.

Vương Minh: Oa~ dễ thương quá, mau gọi baba đi a~

Lương Quân: Mama

Vương Minh: Không phải, kia mới là mama. Ta là baba.

Cố Viễn (đắc ý): con trai quả có mắt. Nhìn phát biết ai công ai thụ.

Vương Minh phồng má, bế bé Quân vào phòng khoá cửa. Cố Viễn lại một đêm ngủ sopha.