Chậm rãi đánh giá nơi này, cả căn nhà chỉ sử dụng hai màu trắng đen để trang trí, khá phù hợp với phong cách của Tần Lam. Nhà bếp hình như không được sử dụng nhiều vì đồ dùng còn rất mới, Cẩm Mạn nhanh chóng bắt tay vào làm làm toàn món mẹ cô dạy từ lâu nên chỉ nhớ mang máng, dù sao vẫn vừa khẩu vị là được. Thật ra bếp chả mấy khi có đồ vì Tần Lam và Cố Viễn đều rất bận nên ít khi ăn cùng nhau, nếu có cũng là ra ngoài ăn nên hôm nay Tần Lam đã sớm dặn lão Trương chuẩn bị đồ sẵn nhưng vì không biết Cẩm Mạn nấu gì nên đành mua mỗi thứ một ít. Tần Lam rất ghét đến nhà người khác vì cô rất sợ bẩn và thường bất an do thỉnh thoảng Cố Viễn uống rượu say về sẽ rất nháo, thường đập phá đồ đạc khi không thấy cô. Cố Viễn cũng không gần gũi với ai ngoài cô nên chỉ chấp nhận ở cùng cô. Lúc Cẩm Mạn làm đồ ăn xong thì đúng lúc Tần Lam đi xuống. Cô gọi Tần Lam lại dùng bữa. Tần Lam đến gần bàn ăn thì phát giác toàn món cay mà cô lại bị bệnh dạ dày nên không ăn được nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của Cẩm Mạn, Tần Lam ngoan ngoãn ngồi xuống dùng bữa. Cả bữa Tần Lam chỉ ăn cơm với rau thỉnh thoảng miễn cưỡng gắp vài món cay bỏ miệng, đang định đứng dậy thì Cẩm Mạn chợt xúc một thìa toàn thịt cay đưa đến trước mặt cô "Lam, mau ăn đi, chị lâu lắm không làm nên không biết có ngon không nhưng em là người đầu tiên ngoài mẹ chị làm cho ăn đấy!" Tần Lam suy nghĩ một chút rồi há miệng ngậm lấy chiếc thìa, Cẩm Mạn lại tiếp tục xúc đến khi hết cả đĩa mới thôi, cầm khăn lâu mồm cho mèo con rồi thu dọn bát đĩa đem đi rửa, không để yếu vẻ mặt khác thường của Tần Lam. Tần Lam nhanh chóng đứng dậy đi lên phòng, lục lọi ngăn kéo lấy ra vài viên thuốc, chưa kịp cho vào miệng thì bụng chợt đau quặn lên làm cả cơ thể cô như mất toàn bộ sức lực, nặng nề ngã xuống giường làm đổ lọ thuốc, cô không đủ sức để cho viên thuốc vào mồm nữa mà nằm co quắp lại ôm lấy bụng. Cố Viễn về nhà thì thấy Cẩm Mạn đang rửa bát liền tức giận lớn tiếng hỏi "cô làm gì trong nhà tôi vậy? Mẹ tôi đâu?" Cẩm Mạn đáp lại bằng một câu chả liên quan "Cố Viễn, đã ăn cơm chưa? Lại đây ta lấy đồ cho ăn!" Cố Viễn tức giận không thèm chú ý đến người đáng ghét kia nữa, thầm nghĩ cô ta vào được đây chắc do mẹ dẫn vào hơn nữa không mấy người biết được chỗ ở của họ. Chợt mùi cay cay bay vào mũi cậu. Sau khi xác nhận đúng là mùi ớt, Cố Viễn giật mình chạy lên phòng mẹ. Mẹ có bệnh dạ dày nên chắc chắn không mua đồ cay, chỉ có thể là đồ đáng ghét kia làm món cay bắt mẹ ăn. Vừa đẩy cửa vào, hình ảnh Tần Lam đang đau đớn đập vào mắt cậu làm tim cậu thắt lại. Cố Viễn sợ nhất là thấy mẹ phải đau đớn, cậu vội vàng lấy thuốc còn lại trong lọ nhét vào mồm Tần Lam rồi đổ ít nước vào để cô dễ nuốt hơn, khẽ vỗ lưng Tần Lam như cách ngày xưa mẹ thường an ủi cậu. Quả nhiên 5 phút sau Tần Lam dãn mi ra, không còn nhíu chặt nữa, cơn đau cũng giảm dần rồi hết hẳn, lấy lại chút sức, Tần Lam cười một tiếng cảm ơn Cố Viễn, nếu cậu không về kịp thì tình trạng này sẽ kéo dài mất. Cố Viễn tức giận hét "MẸ LÀ ĐỒ NGỐC" rồi ôm chầm lấy Tần Lam. Tần Lam biết là đã để con trai phải lo lắng nên chỉ nhẹ giọng xin lỗi rồi xoa lưng cậu. Cố Viễn chợt tức giận thả Tần Lam ra, chạy xuống dưới nhà. Tần Lam biết cậu định làm gì nên quát lớn "Cố Viễn, đứng lại" nhưng Cố Viễn bỏ ngoài tai lời nói của Tần Lam, chạy xuống bắt lấy tay Cẩm Mạn đang lâu tay kéo ra ngoài cửa. Cẩm Mạn không biết chuyện gì đang xảy ra nên bị Cố Viễn kéo ra ngoài mà vẫn chưa phản ứng kịp. Tần Lam chạy xuống kịp thời ôm Cố Viễn từ sau lưng, không cho đi ra cửa, vội vàng giải thích "Viễn nhi, không phải do học tỷ mà do ta, là ta không nhớ để nhắc cô ấy, con không được làm thế!" Cố Viễn ngây người một chút rồi thả tay Cẩm Mạn ra, thoát khỏi cái ôm của Tần Lam đi thẳng ra cửa không quay đầu lại. Cẩm Mạn ngơ ngác một lúc rồi nhận ra sắc mặt Tần Lam trắng bệch, vội hỏi "Lam, có phải em không khỏe ở đâu, mau nói cho chị biết!" Tần Lam mệt mỏi nhắm mắt lại "là em quên không bảo chị đừng nấu đồ cay, em bị đau dạ dày, không ăn nổi đồ cay nên có chút đau bụng, chị đừng trách Viễn nhi, thằng bé lo cho em nên mới thất lễ." Cẩm Mạn hiểu ra mọi chuyện, nói "Xin lỗi, là chị vô ý". Nói rồi bế Tần Lam lên lầu "chẳng phải em không khỏe sao, để học tỷ đưa em lên lầu, chỉ đường cho chị đi." Tần Lam vô lực nằm im trong lòng Cẩm Mạn chỉ đường. Cẩm Mạn đưa Tần Lam đến giường rồi thả xuống, đắp chăn cho Tần Lam. Tần Lam hơi cắn môi, do dự chút rồi nói "Học tỷ, em không tiễn chị được, em sẽ gọi người đến đưa chị về, thất lễ rồi". Cẩm Mạn cười ôn nhu "Không sao, nếu mai không đi được thì nghỉ nhà cũng được." Nói rồi đứng dậy đi xuống lầu, trước khi bước qua cửa còn quay lại khẽ cười với Tần Lam rồi đóng cửa phòng đi xuống.
Ngày hôm sau~~~~~~ Sáng dậy, Cẩm Mạn nhắn tin cho Tần Lam. Cẩm Mạn: Đỡ chưa? Có đi làm được không? Tần Lam: Học tỷ, em khỏe rồi, chị mau đi làm đi, mới đến còn nhiều việc cần giải quyết a. Cẩm Mạn: Em không sao là tốt rồi. Tối nay bên công ty SM tổ chức tiệc nghe nói là mời rất nhiều tổng tài a. Chị cũng được mời. Em có đi không? Tần Lam: Hôm trước họ cũng mời em. Vậy tối nay gặp lại ở đó. Cẩm Mạn: Ừ Sau khi tan ca~~~~~~~~ Tần Lam đã sớm thay trang phục rồi đón qua đón Cẩm Mạn. Cẩm Mạn từ lúc lên xe không hề rời mắt khỏi Tần Lam. Tần Lam mặc một bộ trang phục gần như là trang phục công sở. Áo sơ mi trắng thay vì thắt cà vạt thì cài một chiếc nơ to màu đỏ nổi bật, kết hợp với áo là chiếc váy đen dài từ hông đến đầu gối, áo được sơ vin cẩn thận trong váy, bên ngoài có choàng áo khoác đen qua vai nhưng không xỏ ống tay. Cả bộ trang phục làm toát lên vẻ nghiêm túc, thuần thục nhưng không làm mất đi sự quyến rũ của cô.Cẩm Mạn mặc một bộ váy liền thân màu đen dài đến đầu gối tôn lên làn da trắng như tuyết, để lộ ra cẳng chân dài và xương quai xanh khiêu gợi, cả người là dáng vẻ hồ ly và khí thế cao ngạo áp người. Lúc Cẩm Mạn bước lên xe, Tần Lam như bị hớp hồn bởi dáng vẻ câu dẫn chết người kia nhưng lý trí đã giúp cô lấy lại tỉnh táo để lái xe, thi thoảng vẫn liếc qua chỗ Cẩm Mạn. Cẩm Mạn cũng hơi ngạc nhiên hoá ra Tần Lam cũng có lúc háo sắc như vậy. Cô chỉ trang điểm nhẹ còn Tần Lam cứ để mặt mộc đi. Cả hai người vừa bước xuống xe đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người, tiếng máy ảnh vang lên tanh tách, Cẩm Mạn có chút chói mắt vì ánh đèn flagh từ máy ảnh của phóng viên, Tần Lam lập tức để ý đến sự khó chịu của Cẩm Mạn mà bước lên che cho cô, nắm tay Cẩm Mạn dẫn vào trong, thoát khỏi đám phóng viên ồn ào. Buổi tiệc hôm nay là để tổ chức mừng sinh nhật con trai của Vương Khiết( chủ tịch tập đoàn SM) - Vương Minh. Vương Khiết là cô bạn thân nhất của Tần Lam, đồng thời là người giám tiếp bẻ cong Tần Lam chỉ vì suốt ngày diễn cẩu lương với vợ trước mặt cô, trong tương lai có thể là thông gia vì người duy nhất khiến Cố Viễn chấp nhận ngoài Tần Lam lại là Vương Minh. Hai đứa chơi với nhau từ bé, Vương Minh đã giúp Cố Viễn rất nhiều trên thương trường và cả trong giới hắc đạo nên Cố Viễn và Vương Minh nảy sinh tình cảm rất sớm, Tần Lam không phản đối nên Cố Viễn càng lấn tới, công khai quan hệ với cả truyền thông nhưng chả ai dám ý kiến gì vì cả hai người đều có gia thế hùng mạnh. Vừa vào đến nơi, Vương Minh đã chạy ra chào hỏi Tần Lam nhiệt tình để lấy lòng làm bể giấm Cố Viễn đứng từ xa bốc mùi chua nồng nặc. Tần Lam liếc về phía bể giấm ra hiệu mẹ sẽ không cướp vợ con rồi kéo Cẩm Mạn đi chào hỏi các đối tác làm ăn. Dù sao thì Cẩm Mạn mới nhận chức không lâu, cần nắm rõ tình hình công ty, nhận biết đối thủ và đồng minh để sớm chuẩn bị. Tửu lượng của Cẩm Mạn rất cao, mới vài ly chưa thể làm cô say nhưng Tần Lam dù đã đi uống rất nhiều nhưng chẳng khá hơn, lại liên tục bị chuốc rượu nên bắt đầu say, mặt nổi một mảng hồng. Trong lòng Cẩm Mạn liên tục mắng mèo con thích câu dẫn người này, thật muốn nhốt làm vật riêng còn trong lòng Tần Lam lại không ngừng trách hồ ly chỉ giỏi quyến rũ người khác, thật muốn móc mắt đám đàn ông thối tha đang dán chặt mắt vào thân hình Cẩm Mạn. Đến gần 11h, cả bữa tiệc chìm vào tiếng nhạc cùng các màn biểu diễn nóng bỏng của những cô gái trên sân khấu, Tần Lam ngồi một góc lắc lư ly rượu vang đỏ, chợt chú ý đến một thân ảnh đang nhảy trên sân khấu. Cẩm Mạn không biết từ lúc nào đã leo lên sân khấu, thu hút ánh nhìn của mọi người với màn vũ điệu nóng bỏng. Từng động tác đều uyển chuyển, táo bạo, dứt khoát, câu dẫn mọi ánh nhìn. Mị lực hồ ly đều theo từng vũ điệu tỏa ra tứ phía khiến cả phụ nữ lẫn các quý ông đều không rời mắt được. Ánh mắt Cẩm Mạn hài lòng, hưởng thụ sự hâm mộ, ham muốn, lời khen từ khán giả, làm lay động tâm trí đám đông. Toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người Cẩm Mạn, khiến cô càng mê hồn, kể cả những vũ công nổi tiếng do Vương Khiết mời đến cũng không bì được sự quyến rũ của Cẩm Mạn. Chợt một bàn tay từ đâu vươn ra ôm Cẩm Mạn từ phía sau mà bế lên, nhanh chóng rời khỏi sân khấu trước những ánh mắt ngạc nhiên, tiếc nuối của người xem. Nhận ra mùi hương quen thuộc, Cẩm Mạn yên tâm hưởng thụ cái ôm và nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc Tần Lam muốn đưa đi đâu, cô cũng theo. Đến xe, Tần Lam mở cửa sau ra đặt Cẩm Mạn vào, khuôn mặt chợt cúi sát xuống như muốn hôn Cẩm Mạn. Cẩm Mạn nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của Tần Lam nhưng mãi chả thấy gì nên mở mắt ra thì thấy Tần Lam đã ngủ luôn trên người Cẩm Mạn, tiếng thở đều đều. Cẩm Mạn hơi hối tiếc đặt nụ hôn lên trán Tần Lam rồi bất đắc dĩ để Tần Lam ngủ ở ghế sau còn mình lên ghế trước lái xe đưa Tần Lam về. Về đến nhà Tần Lam, vừa đỗ xe vào sân thì chợt thấy có người đang ôm mình từ ghế sau, người đó thè lưỡi ra liếm tai Cẩm Mạn như một chú mèo con đùa nghịch, lại còn nhe răng ra cắn nhẹ vào tai cô làm cả người Cẩm Mạn như có lửa đốt. Cẩm Mạn ngồi im hưởng thụ thì thấy mèo con lại lăn ra ngủ tiếp. Hoá ra mèo con khi say rất thích trêu trọc người khác a. Cẩm Mạn đành đè nén dục vọng bế Tần Lam lên phòng. Vừa vào phòng, Tần Lam lại tỉnh dậy lần nữa. Lần này chỉ lẳng lặng cầm khăn và áo sơ mi vào phòng tắm. Vừa bước đến cửa, Tần Lam chợt dừng lại, nói năng lộn xộn "Học tỷ...cùng nhau....tắm.....nhanh...mau vào..." Cẩm Mạn cạn lời ngoan ngoãn lấy khăn tắm vào trong cùng Tần Lam. Tần Lam vừa vào liền cởi sạch đồ vứt xuống nền rồi bước vào bồn tắm đã được chuẩn bị nước sẵn. Cẩm Mạn đỏ mặt, mắt dán chặt vào thân hình cân đối, đẹp đẽ của Tần Lam, quên cả việc cởi váy. Tần Lam tắm dưới vòi rồi mới vào bồn ngâm mình liếc nhìn Cẩm Mạn thúc giục. Cẩm Mạn vừa cởi đồ vừa nghĩ thầm không biết Tần Lam có phải là say không. Đứng dưới vòi nước, Cẩm Mạn xoa sữa tắm khắp người, đến lúc sạch sẽ rồi mới vào bồn tắm. Cẩm Mạn nhìn Tần Lam vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt nổi một tầng sương mù, khuôn mặt ửng hồng, càng nhìn lại càng khó nhịn nhưng nếu giờ phát dục thì có thể khiến Tần Lam sợ hãi, cô không muốn vậy nên chỉ có thể nhìn đi nơi khác. Bầu không khí thật quỷ dị, không chịu nổi nữa Cẩm Mạn đứng dậy nói "Chị tắm xong rồi, em tắm nhanh lên không cảm đấy". Nói rồi đứng dậy đi ra. Tần Lam thấy có động liền hoàn hồn, nhìn theo Cẩm Mạn bóng lưng. Một lát sau Tần Lam cũng đứng dậy, lau qua người rồi mặc mỗi áo sơ mi dài hơn mông và một chiếc quần lót, cũng không có mặc áo ngực và quần ở dưới trực tiếp đi ra. Cẩm Mạn ngồi trên giường chỉ mặc áo bông loại dùng để mặc ngủ, thấy Tần Lam đi ra định mượn đồ để mặc nhưng nhìn Tần Lam mặc như thế biết mình không có cơ hội nên đành nói " chị không mang quần áo theo nên mặc tạm áo này, tối vậy chị cũng không về được, chắc Cố Viễn không về đâu, chị ngủ nhờ sopha nha." Định đứng lên ra ngoài thì bị Tần Lam bế vứt lên giường, Tần Lam đè Cẩm Mạn xuống hôn một cách vụng về. Nụ hôn rơi từ môi xuống cổ, để lại nhiều vết hôn chói mắt, tay Tần Lam kéo dây vứt áo vướng víu trên người Cẩm Mạn xuống, lấy chân đè chân Cẩm Mạn lại không cho giãy, một tay kéo hai tay Cẩm Mạn lên đầu, một tay nắn bóp bộ ngực mềm mại của Cẩm Mạn. Cẩm Mạn giãy giụa, thỉnh thoảng lại rên rỉ một tiếng, môi bị Tần Lam hôn đến sưng, mắt như câu dẫn, mời gọi. Tay Tần Lam chuẩn bị đi chuyển xuống dưới thì chợt bất động, tất cả động tác cũng dừng. Cẩm Mạn mở mắt phát hiện Tần Lam đã ngủ từ khi nào rồi. Dục vọng vừa được đánh thức vẫn đang mãnh liệt nhưng nhìn con mèo kia thấy có vẻ đã say giấc nên không nỡ đánh thức, đành chui vào tắm qua nước lạnh rồi ôm mèo con ngủ, tâm chợt phát hiện có gì đó sai sai, đáng lẽ người công phải là cô chứ, không ngờ con mèo kia vừa uống chút rượu đã lật rồi, từ nay phải quản kỹ hơn mới được. Chắc phải cho người bán nhà để chui sang ở cùng mèo con mới được.