Editor: shinoki

Thì ra, Dad nói những lời này không phải là dối trá, Dad thực sự nhặt được.

Cung Diệu nhìn người đàn ông hôn mê trên giường, hồi lâu, tay nhỏ bé của cậu đang cầm bình thủy tinh, đột nhiên cảm giác rất nặng, cậu cẩn thận bỏ bình thủy tinh qua một bên, sau đó cầm xấp ảnh lên lật.

Phần lớn đều là ảnh chung chụp của Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, còn có một tấm cả nhà bọn họ đang chụp quanh xích đu lá rụng đầy đất.

Đặt ở phía dưới cùng là tấm hình Thời Tiểu Niệm chụp riêng.

Trong hình Thời Tiểu Niệm đang ngồi trước cửa sổ vẽ tranh, một tay cầm bảng màu, một tay cầm bút vẽ, áo trên ngực thêu chữ A lớn, cô ngước mắt hướng về phía ông kính mỉm cười, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đưa cả người cô đều nhu hóa.

“Đây là ảnh chụp phu nhân lúc còn ở trường học!, thoạt nhìn thật ngây ngô.”

Alisha ngồi chồm hổm ở một bên nói.

Cung Diệu lật ảnh lại, chỉ thấy đằng sau tấm ảnh có hai chữ.

“Alisha.” Cung Diệu cầm ảnh chụp cho Alisha bên cạnh xem, “Chữ này đọc là gì?”

“Chung.”

“Chữ còn lại?” Cung Diệu tiếp tục hỏi.

“Nhiên. Nhiên trong tự nhiên.” Alisha hồi đáp, Cung Diệu cầm ảnh chụp đứng lên đi tới bên giường, một người hầu vẫn đang đọc văn kiện cho Cung Âu nghe.

Cung Quỳ ngồi ở trên giường không an phận mà hôn nhẹ mặt của Cung Âu một cái, hôn nhẹ tay Cung Âu một hồi.

Ngón tay thon dài của Cung Âu hơi giật giật.

“Xin cô dừng lại.”

Cung Diệu hướng người làm nói, khó khăn bò lên giường, ngồi ở mép giường, hai đùi rũ xuống, cúi người xuống tiến đến bên tai Cung Âu, sau đó cầm ảnh chụp nói ra hai chữ ở phía trên.

Thanh âm non nớt như là nước chảy nhẹ nhàng mà chảy vào trong lỗ tai Cung Âu.

Cung Quỳ ngồi ở một bên không rõ mà nhìn Cung Diệu, vươn tay nhỏ bé kéo kéo cậu, “Anh đọc cái gì thế?”

“Xuỵt.”

Cung Diệu làm động tác đừng lên tiếng, tiếp tục đọc bên tai Cung Âu, từng lần một mà lặp lại hai câu sau bức ảnh, không biết vì sao, cậu nghĩ, hai câu này nhất định rất quan trọng.

Một giây kế tiếp, ngón tay của Cung Âu nắm chăn.

...

Buổi tối, tàu du lịch đang đi trên biển, ngoài khơi tĩnh lặng, có du thuyền từ đằng xa lái tới, cắt nước biển, bắn lên sóng trắng, lấy tốc độ gió đi phía trước.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng chờ ở cửa phòng vệ sinh, trái phải đều không thấy người, không phải nói thời gian đảo ngược sao? Sẽ không thật để cô chờ ở chỗ này một giờ a!.

Vậy không được, bảy năm trước cô không thấy được những chuyện này, bảy năm sau cô muốn thấy.

Cô từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, quẹo đi nhìn về phía hành lang an tĩnh kia, Thời Tiểu Niệm lúc này mới ý thức được, bảy năm trước cô đứng ở phòng vệ sinh này, thoạt nhìn đi ngược lại phòng Cung Âu, thực ra rẽ một cái là có thể đến rồi.

Cách gần như vậy.

Thì ra bảy năm trước, cô không những gần Tịch Ngọc, còn gần Cung Âu như vậy.

Được rồi.

Bây giờ cô phải nhanh đến xem trong một giờ cô hôn mê, là ai tới phòng Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm đang muốn đi về phía trước, chỉ thấy Đường Nghệ len lén đi tới phòng Cung Âu, kéo cô trở lại phòng vệ sinh, ấn cô ngồi trên bồn cầu.

“...”

Còn muốn diễn cái gì.

Thời Tiểu Niệm không nói nhìn cô ta, Đường Nghệ đứng ở nơi đó, trong mắt có lưỡng lự, môi xinh động hai cái không nói ra, Thời Tiểu Niệm ngồi lẳng lặng.

Hồi lâu, Đường Nghệ mới mở miệng nói, “Bất kể thế nào, mình cũng coi cậu làm bạn. Tiểu Niệm, không phải mình muốn bán đứng cậu, nhưng mình thực sự quá khó khăn.”

Đường Nghệ biết tiếp theo mình phải nói ra chuyện lớn thế nào.

“...”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nhìn cô ta, năm đó, bạn thân Đường Nghệ đối mặt với mình hôn mê cũng nói như vậy sao?

“Mình chỉ muốn cậu giúp mình thôi, giúp một lần là giúp, giúp hai lần cũng là giúp.” Đường Nghệ nhìn cô nói, “Kế hoạch này quá mạo hiểm, mình không thể tuỳ tiện trả giá,... ít nhất... Cung Âu nếu so với lão già Tần Đổng kia cũng khá một chút có phải không? Mình đem lần đầu tiên của cậu cho Cung Âu, sẽ không ác như cho Tần Đổng có phải không?”

“Cô nói cái gì?”

Thời Tiểu Niệm lập tức đứng lên, khó có thể tin nhìn Đường Nghệ trước mắt.

Cái gì gọi là kế hoạch này quá mạo hiểm, cô ta không thể tự trả giá?

Cho nên, kế hoạch năm đó của Đường Nghệ là đưa Thời Tiểu Niệm cô cho Cung Âu trước, rồi cho Tần Đổng, nếu như Cung Âu mê thích, Đường Nghệ sẽ liều lĩnh xuất hiện, bay lên đầu cành; nếu Cung Âu chỉ coi là tình một đêm, Đường Nghệ cũng không tổn thất gì.

“...”

Đường Nghệ đứng ở nơi đó nhắm nghiền hai mắt.

“Thì ra, một buổi tối cô chuẩn bị bán tôi hai lần!” Thời Tiểu Niệm nhìn cô ta chằm chằm, nâng tay lên liền không kềm được giận mà giáng xuống mặt cô ta, “Đường Nghệ! Bảy năm trước ở chỗ này, cô nhìn tôi hôn mê, cô nghĩ đến không phải là tôi là bạn cô, mà là cô có thể lợi dụng tôi hai lần!”

Cao chiêu.

Rất cao chiêu, dù sao cô cũng phải ngủ cùng Tần Đổng, không bằng ngủ cùng Cung Âu trước, không làm được còn có thể thành toàn Đường Nghệ bay lên đầu cành chính là giấc mộng chim sẻ.

Sau lại bởi vì Cung Âu truy cứu, Đường Nghệ lại đang nói với Thời Địch thành mình ngủ với Cung Âu, cố ý đậy mũ lên đầu cô, làm bộ mình giúp nhiều chuyện, đè ép Thời Địch không thổi phồng chuyện này, lại ngoan ngoãn thanh toán tiền.

Đường Nghệ đứng ở nơi đó, quay mặt qua chỗ khác, màn diễn đảo ngược thời gian đến đây dù là diễn viên giỏi cũng không diễn nổi nữa, hốc mắt cô ta đỏ bừng, nói, “Tiểu Niệm, cậu không phải là không biết mình khó khăn bao nhiêu.”

“...”

“Người không vì mình, trời tru đất diệt.” Đường Nghệ nghẹn ngào nói ra tám chữ này, tay bên người dùng sức nắm chặt thành quyền,

“...”

Thời Tiểu Niệm nói không ra lời.

“Mấy ngày nay, mình bị ép lật ngược trí nhớ chuyện đêm bảy năm trước, mình nghĩ không ai nhớ rõ toàn bộ hơn mình.” Đường Nghệ nói, “Bởi vì vào ngày này, mình thấy được giữa người và người có bao nhiêu chênh lệch, mình sống ti tiện như chó, nhưng người khác thì sao, vung tiền như rác, dựa vào cái gì mình phải sống thảm như thế?”

“Vậy bây giờ cô đạt được thứ cô mong muốn chưa?”

Thời Tiểu Niệm hỏi ngược lại.

Coi trọng đồng tiền cuối cùng được cái gì?

“Không có.” Đường Nghệ chậm rãi chuyển mắt nhìn về phía cô, hai mắt đỏ bừng toát ra vẻ kiên định cùng không chịu thua, “Nhưng dù quay lại một lần, mình cũng sẽ làm như vậy! Mình không muốn sống nghèo, mình hy vọng xa vời leo lên đỉnh cao! Mình không muốn tương lai con mình giống mình hồi bé, có mỗi con búp bê cũng là nhặt từ thùng rác về!”

“...”

“Vì cái này, mình có thể không cần bạn bè, mình có thể không cần tất cả, cái gì mình cũng có thể bỏ!” Đường Nghệ có chút dùng sức nói, người tựa ở cửa phòng vệ sinh, “Chuyện duy nhất mình hối hận, là lúc đầu mình không nên trêu chọc Cung Âu, mình quá tham lam, chỉ cần lúc đó đổi người, đổi người cũng sẽ không thành cục diện hôm nay.”

Chỉ cần đổi người.

Hôm nay trở thành phu nhân nhân nhà giàu cũng không phải là Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm nhìn cô, không biết nói gì, lãnh ý trong mắt dần dần nhạt đi, “Đường Nghệ, đây là lần đầu tiên cô mở miệng nói thật với tôi!.”

Lần nào cũng lừa gạt, bây giờ không còn gì có thể gạt nữa rồi.

Đường Nghệ nghiêng mặt, con mắt càng đỏ, quật cường nói, “Tiểu Niệm, lúc đầu nếu mình đổi đối tượng, chúng ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.”

Bởi vì Cung Âu đó, Cung Âu hoang tưởng, dây dưa đến cùng, truy cứu tới cùng, mới tạo thành cục diện hôm nay.

“Đáng tiếc a, trên thế giới này không có nếu như.” Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười, đùa cợt nói, “Đi thôi, không phải là phải đưa tôi đến phòng Cung Âu sao?”

Đường Nghệ lau nước mắt, đứng lên rời đi.

Thời Tiểu Niệm đi sau lưng cô ta, bảy năm trước, có lẽ cô là bị Đường Nghệ dìu đi.

“Cô để hai người hôn mê ở cùng một chỗ, cũng chưa chắc phát sinh cái gì a!.”

Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, không biết Đường Nghệ tính thế nào.

Đường Nghệ quay đầu nhìn về phía cô, nói, “Thực ra năm đó, mình không bỏ thuốc mê cho cậu, chỉ là thuốc ngủ, ly cho Cung Âu... Mới có tác dụng trí huyễn mê tình.”

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cô ta.

“Biết ly bỏ thuốc kia là ai đưa cho Cung Âu không?” Đường Nghệ hỏi, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía cô ta, Đường Nghệ liền yên lặng nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm khó có thể tin chỉ chỉ mình, “Tôi?”

“Đúng, chính là cậu.” Đường Nghệ nhìn cô nói, “Năm đó mình nói bụng khó chịu, bảo cậu đưa đồ hộ mình.”

“...”

Thời Tiểu Niệm cứng đờ đứng ở nơi đó, cho nên có người tựa hồ gặp cô xuất hiện trên hành lang, thì ra, là cô đưa cái ly kia qua, Thời Tiểu Niệm đã quên mình vào căn phòng kia, hay là từ người cầm khay đi vào, bởi vì ngày đó cô thực sự đưa nhiều lần lắm.

Đã không rõ lắm.

Cô chỉ biết là, cô từ đầu đến cuối đều chưa từng thấy qua Cung Âu.

“Mình đều đã tính toán tốt, nếu ồn ào, cậu còn giúp mình cõng.” Đường Nghệ nói, “Có người từng thấy cậu xuất hiện, chính là chứng cứ.”

“...” Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, mở mắt ra lãnh đạm nhìn về phía Đường Nghệ, “Cô có tính toán như vậy, sao không đi làm việc tốt?”

Cái gì cũng tính toán có lợi cho bản thân nhất, lấy đầu óc này của Đường Nghệ, dựa vào chính mình sớm đã lên như diều gặp gió đi, hà tất luôn muốn dựa vào đàn ông.

“Đi thôi.” Đường Nghệ nhìn cô nói, dẫn cô đi về phía trước, đứng trước cửa phòng đóng chặc nói, “Trước đây, sau khi cậu hôn mê, thừa dịp người ở đây bị điều đi, bảo đảm Cung Âu đã trúng thuốc mê, mình mới mang cậu tới.”

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó không nói gì.

“Bây giờ cậu không hôn mê, tự đẩy cửa vào đi thôi.” Đường Nghệ nói xong, đứng ở phía đối diện, đứng trong hành lang.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn cô một cái, sau đó tự tay đẩy cửa ra.

“Phanh.”

Cửa từ từ mở ra, một cơn gió mát mẻ từ bên trong tràn ra, mang theo mùi nước thuốc nhàn nhạt, Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên nhìn sang, chỉ thấy Cung Âu đang nằm trên giường, thân ảnh cao to, hai chân giao nhau, hai tay gối lên sau đầu, nghe tiếng quay sang nhìn về phía cô.