Editor: Hà Trương

Ti vi vẫn phát âm thanh, Thời Tiểu Niệm mở tủ quần áo, nhìn thấy bên trong chất đầy những bộ váy đẹp đẽ.

Cung Âu bảo Phong Đức mua riêng cho cô những bộ váy của tất cả những nhãn hiệu cao cấp. 

"Đảo Mây có phong cảnh đẹp, quanh năm sương mù vây quanh nên được đặt tên là đảo Mây. Trên đảo có đầy đủ phương tiện sa hoa, giáo đường, khách sạn, spa, làng du lịch, sân bay… là nơi thư giãn nhất, tiêu khiển nhất, phóng viên phải có giấy mời mới được tham gia chứng kiến hôn lễ trên đảo Mây…”

Đảo Mây.

Thực sự là một nơi lãng mạn.

Thời Tiểu Niệm từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ hiệu Chanel, phong cách trẻ trung vui tươi, là bộ đồ đẹp nhất trong tủ quần áo.

Thay đồ xong Thời Tiểu Niệm tắt ti vi rồi ra ngoài.

Cung Âu đang ngồi trên ghế salong ngoài phòng khách, một tay đang cầm điện thoại di động lướt lướt, trên khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm gì. 

"Cung tiên sinh, tôi đi đây."

Thời Tiểu Niệm bước tới nói.

"Cút đi."

Cung Âu không thèm nhìn cô một cái, tiếp tục xem điện thoại trên tay.

Đêm đó, anh ăn cô rất no, vì vậy nên bây giờ không có lý do để không cho cô ra ngoài. 

""

Muốn cô cút sao?

Hi vọng Cung Âu nói ra một câu tử tế thực sự khó như lên trời, Thời Tiểu Niẹm liếc mắt nhìn anh, không nói gì, cầm túi đi ra. 

Thời Tiểu Niệm vừa biến mất khỏi căn phòng, Cung Âu liền đập tan chiếc điện thoại trên tay, rất không vui gầm lên. “Hệ thống tối ưu hoá của nó đâu? Tại sao không thấy nữa? Không giống như lần cập nhật trước sao?”

Lửa giận bùng lên trong nhà.

""

Phong Đức đứng bên cạnh, cúi đầu, không nói tiếng nào.

"Làm lại cho tôi! Ngay lập tức!”

Cung Âu nghênh ngang đá bay chiếc điện thoại ra xa. 

Một đám vô dụng, ngay cả hệ thống tối ưu hoá trên di động cũng làm không xong, tất cả chỉ biết ăn hại thôi sao?

"Vâng, thiếu gia, tôi sẽ gọi điện về tổng công ty báo cáo.”

Phong Đức gật đầu nói, lặng lẽ nghĩ, hôm qua thiếu gia còn nói hệ thống tối ưu hoá như vậy được rồi, sao bây giờ đột nhiên lại nói không được?

10 phút sau, trong phòng thể hình, Cung Âu ném cái tạ tay lên trên ghế mát xa, không vui nói, “Cái này không chuẩn, sửa lại cho tôi.”

"Vâng, thiếu gia, tôi lập tức cho người sửa lại.”

Phong Đức đưa khăn mặt cho Cung Âu, thái độ cung kính.

Hôm nay tâm tình của thiếu gia có vẻ không tốt a.

Mà hình như từ lúc Thời Tiểu Niệm thay quần áo ra ngoài là đã bắt đầu không tốt rồi.

20 phút sau, trong phòng bếp, Cung Âu ném miếng bánh gato lên trên bàn, lông mày nhíu lại, “Cái món khó ăn như vậy mà cũng bưng lên sao?”  

"...”

Phong Đức lặng yên, món bánh ga tô này do đầu bếp bậc nhất nước Pháp làm ra, là do anh cố tình gây sự.

"Đầu bếp nào làm, đổi lại.”

"Vâng, thiếu gia."

Phong Đức gật đầu.

30 phút sau, Phong Đức cũng bị mắng, bị mắng đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.

Phong Đức rốt cục không nhịn được nữa, tiến lên, cúi đầu nói, "Thiếu gia, là vì tiệc cưới hôm nọ tôi nói sao?”

Cung Âu đang náo loạn nhà bếp, nghe vậy sắc mặt tái xanh, "Sao khi không ông lại nói nhiều như vậy?”

"Vâng, thiếu gia, vậy tôi sẽ phái người tới công ty của em rể Thời tiểu thư đưa cô ấy trở về.” 

Phong Đức nói.

"Ông nói em rể nào?”

Cung Âu bỗng nhiên dừng mọi hoạt động đang làm, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía Phong Đức.

Khí trời ấm dần, trên đường ngựa xe như nước.

Thời Tiểu Niệm ngồi xe chạy tới bãi đậu máy bay, một chiếc phi cơ lớn đang đậu ở đây, gió rất lớn, thổi loạn tóc cô. 

"Tiểu Niệm, ở đây, nhanh lên một chút, tất cả mọi người đang chờ mình con để đến đảo.” Cha nuôi đứng dưới máy bay, không khách khí nói cô. 

"Vâng."

Thời Tiểu Niệm đi tới, theo cha nuôi lên lầu, Thời Trung mặc một bộ lễ phục đen cao cấp, bước đi oai phong.

Con gái gả vào Hào Môn, đương nhiên là hài lòng.

Trên phi cơ trang hoàng xa hoa, tất cả đều là bạn bè thân thiết với Thời Gia đang trò chuyện vui vẻ. 

Thời Tiểu Niệm đi vào, tất cả mọi người dừng nói chuyện, ai cũng lạnh lùng nhìn cô, không ai hoan nghênh cô đến. 

Cô đá sớm bị bạn bè xa lánh, cảnh như vậy cô đã đoán trước được.

Thời Tiểu Niệm đi qua chào hỏi “thân thích" một lượt, sau đó ngồi xuống một vị trí kín đáo.

"Tiểu Niệm, cô mặc bộ đồ Chanel được thiết kế riêng à?” Một người chị họ nhận ra bộ váy trên người Thời Tiểu Niệm có giá trị không nhỏ liền hỏi. 

Ánh mắt của mọi người như mũi tên phóng về phía cô.

"Không." Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng cười một tiếng, “Là hàng nhái thôi.” 

"Tôi đã bảo mà, Thời Gia hiện giờ đã không chu cấp cho cô nữa, làm sao cô có thể mua nổi.” Chị họ giễu cợt cười một tiếng, “Cô cũng thật là chơi trội, vì muốn người khác chú ý, hàng nhái cũng có thể mặc được, ăn mặc như vậy, chẳng ra làm sao.” 

Người chị họ này nổi tiếng chanh chua.

Mọi người đều nhìn Thời Tiểu Niệm bằng ánh mắt xem thường, căm ghét.

Thời Tiểu Niệm trầm mặc, làm bộ không nghe thấy, chỉ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cô cũng không cầu kỳ về kiểu dáng hay màu sắc.Chỉ cần không hở hang khoét lỗ, ngược lại trong mắt bọn họ lại thành chẳng ra làm sao, cô có mặc gì thì bọn họ đều có thể có cớ châm chọc cô.

Thấy Thời Tiểu Niệm cũng không phản ứng, chị họ cảm thấy nhạt nhẽo, quay đầu lại cùng bạn trai phú đại nhị của mình đùa giỡn. 

Mọi người nói chuyện nhiệt tình, nội dung chủ yếu là nói xấu cô. 

Giống như là coi cô không tồn tại, không nghe thấy.

Thời Tiểu Niệm ngồi nhìn bên ngoài cửa sổ, tai nghe mọi người nói chuyện, đột nhiên cảm thấy có chút bực mình.

Cô vẫn cho rằng bên cạnh Cung Âu là khó khăn nhất.

Nhưng bây giờ, cô tình nguyện ở bên cạnh Cung Âu, ít nhất lúc Cung Âu tức giận cũng mắng thẳng mặt, chứ không bao giờ nói sau lưng này nọ.

Mười giờ sáng, phi cơ có mặt tại sân bay trên đảo mây.

Thời Tiểu Niệm là người xuống cuối cùng, vừa ra khỏi cabin đã thấy mây mù lượn quanh, ánh mặt trời xuyên quan tầng mây mỏng manh phát ra từng vệt nắng, xa xa rừng cây như ẩn như hiện.

Thật là một nơi lãng mạn.

"Cô theo tôi, không được chạy lung tung, đến lúc bắt đầu lễ cưới cô xuất hiện một lúc là được.”

Mẹ nuôi kéo Thời Tiểu Niệm đến bên cạnh, không yên tâm mà căn dặn.

Thời Tiểu Niệm trầm mặc, là sợ cô gây rối thì có.

Đoàn người đi tới làng du lịch, nước chảy róc rách, phía sau núi giả là dãy nhà gỗ, mẹ nuôi ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt chuyên tâm, giống như đang canh giữ tội phạm.  

Thời Tiểu Niệm dựa vào bên cửa sổ, nhìn về phía mấy con chim bồ câu trắng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt của mẹ nuôi khiến cô cảm thấy như có gai sau lưng. 

"Mẹ, nếu mẹ thật sự sợ con gây rối thì con không đến là được rồi.”

Lúc Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói.

Từ khi cô quyết định từ bỏ Mộ Thiên Sơn, cô không muốn gặp lại hắn hơn bất cứ ai.

"Vậy không được, truyền thông sẽ viết gia đình ta bất hòa" mẹ nuôi ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô, sau đó lại nói, “Tiểu Niệm, không phải là mẹ bất công, cô xem bản thân mình một chút, ai cũng nói bao nhiêu năm nay cô lièu mạng cướp bạn trai của em gái.” 

"Không bất công?"

Thời Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng hỏi ngược lại.

Mặt mẹ nuôi cứng đờ.

Thời Tiểu Niệm cầm một nắm thức ăn cho chim tung ra ngoài cửa sổ, không nhìn mẹ nuôi mà nhìn mấy con bồ câu nói, “Năm đó cha vì muốn lên chức, chủ động đến nhà họ Mộ đề nghị chăm sóc Mộ Thiên Sơn, nhưng người chăm sóc Mộ Thiên Sơn thật sự là ai? Không phải là con sao?” 

Giọng cô rất bình tĩnh, không có gì oán giận, chỉ đơn giản là kể chuyện.

"Tôi biết cô chăm sóc Thiên Sơ nhiều năm, nhưng bất kể thế nào thì hiện tại cậu ta đã là bạn trai em gái cô.” Mẹ nuôi cô nói.  

"Vậy nếu như con và Thời Địch đổi lại thì sao?” Thời Tiểu Niệm khẽ cười một tiếng, “Đại khái là mọi người muốn nói con thừa dịp Mộ Thiên Sơn mất trí nhớ mà cướp bạn trai của Tiểu Địch?” 

"Mẹ, mẹ nói không bất công không thấy thẹn với lòng à?” Thời Tiểu Niệm quay đầu, mỉm cười nhìn về phía mẹ nuôi.

Mẹ nuôi cô bị cô nói trúng mặt lúc trắng lúc đó, đối diện với ánh nhìn của cô thì nghiêng mặt, không muốn đói diện với cô, vẻ mặt âm u.

"Mẹ, con cũng không trách mẹ bất công, con biết, không có hai người thì cả đời con chỉ là cô nhi.” Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói, "Mẹ không cần tẩy não con để con cho rằng mình đã sai. Con đã là người trưởng thành, phân rõ được đúng sai"

Cô chưa bao giờ coi sáu năm qua của mình là sai lầm.

Cô muốn Mộ Thiên sơ nhớ lại, cô cố gắng đến cùng, cho nên hiện tại từ bỏ, cô cũng sẽ không hối hận.

Mẹ nuôi cô ngồi đó, không nói năng gì, một lúc sau mắt liền đỏ lên.

Nhìn dáng vẻ này của mẹ nuôi, Thời Tiểu Niệm trong lòng cũng chua xót. 

Kỳ thực mẹ nuôi vẫn thương cô, nhưng bất kể thế nào, ruột thịt vẫn hơn nhận nuôi, đây là điều hiển nhiên.

Thời Tiểu Niệm đến bên cạnh bà, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Mẹ yên tâm, con náo loạn đủ rồi, sau này sẽ không đối nghịch với Tiểu Địch nữa.”

Mẹ nuôi có chút ngạc nhiên nhìn cô, "Tiểu Niệm"

Thời Tiểu Niệm gối đầu lên đầu gối bà, giống như khi còn bé. 

Một lúc sau, bàn tay tho ráp của mẹ nuôi nhẹ nhàng xoa người cô, nước mắt rơi trên mặt Thời Tiểu Niệm, giọng nói nghẹn ngào, “Tiểu Niệm của ta… đứa nhỏ ngoan.”

Câu nói này, mẹ nuôi thường nói khi cô còn nhỏ.

Có thể sau này, sẽ không còn nữa.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy khó chịu trong lòng, nhắm mắt lại, lông mi đãm nước.

"Chờ qua lễ cưới Tiểu Địch, con cũng phải tìm một người đàn ông tốt rồi lấy đi thôi.” Mẹ nuôi nghẹn ngào nói.

Người đàn ông tốt.

Bởi vì Mộ Thiên Sơ, bởi vì Cung Âu, hiện tại cô đối với đàn ông cảm thấy sợ hãi, cô chỉ muốn cuộc sống tự do qua ngày, chỉ thuộc về mình.

Sắp tới giờ làm nghi thức, đoàn người đi tới giáo đường. 

Dọc đường đi, chị họ và mọi người không ngừng nói chuyện.

"Mộ Thiên Sơ không hổ là Thái tử Mộ thị, ra tay bất phàm, nãy tôi ngồi du thuyền ra biển, mới biết những cái du thuyền đó đều là trên danh nghĩa Thời Địch.”

"Thời Địch thật sướng, được cả danh cả lợi, lại được sủng ái vậy, sau này hưởng phúc cũng không hết.”

Đại khái sau khi nghe xong mọi người nói, mẹ nuôi tự cảm thấy xấu hổ với Thời Tiểu Niệm, vỗ vỗ tay cô, ánh mắt an ủi, ra hiệu cô đừng nghe.

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt cười, cũng không để ý.

Mọi người lục tục đi vào giáo đường, tự ngồi vào chỗ của mình.

Thời Tiểu Niệm đỡ mẹ nuôi ngồi xuống, đang muốn ngồi xuống thì nghe thấy một trận xôn xao vang lên.

"Đó là Cung Âu sao? là Cung Âu phải không?”