Cũng may Tô Cảnh Dược không trực tiếp đưa như vậy, Dung Hướng

Thần nhìn nửa ngày cảm thấy không có náo nhiệt có thể xem, dứt khoát tiếp tục cúi đầu ăn cơm của mình.

*

Ôn Thất Bạch nhận được điện thoại của bệnh viện là lúc sắc trời gần hoàng hôn, cậu vốn hẹn Vệ Khanh ăn cơm, chờ trái chờ phải cũng không thấy Vệ Khanh tới.

Gọi điện cũng không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời.

Gần đến thời gian ước định, Ôn Thất Bạch mới nhận được điện thoại của bệnh viện.

Phòng thí nghiệm bị rò rỉ khí, tất cả các nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm đều bị ngộ độc vào bệnh viện.

Vệ Khanh ở trong phòng thí nghiệm thời gian dài nhất, trúng độc sâu nhất.

Lúc Ôn Thất Bạch chạy tới bệnh viện Vệ Khanh vẫn còn ở phòng giải phẫu, phòng giải phẫu sáng đèn đỏ, chung quanh vây quanh một vòng sinh viên.

"Bác sĩ, bác sĩ, Vệ Khanh thế nào rồi?" Ôn Thất Bạch bắt lấy một bác

sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra hỏi.

"Cậuc ó phải là người nhà của bệnh nhân không?" Bác sĩ tháo khẩu trang hỏi: "Đi bên kia ký tên. "

Gia đình bệnh nhân? Ôn Thất Bạch ngẩn người, "Tôi không phải. "

"Vậy phiền các cậu đi thông báo cho người nhà bệnh nhân đến ký tên." Bác sĩ nhìn giáo viên học sinh vây quanh một vòng, "Đừng ồn ào bên ngoài phòng phẫu thuật."

Cha mẹ Vệ Khanh vẫn còn trên đường, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn không tắt.

Sinh viên vây quanh cũng đã sớm tan rã, hành lang bệnh viện trống trải chỉ còn lại Ôn Thất Bạch ngồi trên băng ghế dự bị, ngay cả điện thoại di động rung nửa ngày cũng không nghe thấy.

Y tá lui tới đã sớm quen với loại tình huống này, đèn phòng giải phẫu bật lên các cô cũng có thể nói chuyện cười cười, thấy nhiều sinh tử, đã sớm quen rồi.

"Ôi Ôi, mấy ngươi nhìn bên kia ngồi là Ôn Thất Bạch sao?"

Ôn Thất Bạch lần này đi ra vội vàng, ngay cả áo khoác cũng không mặc, mặc áo len đã vội vàng vội vàng đi, bị nhận ra cũng là chuyện đương nhiên.

"Thật sự là vậy, cậu nói xem chúng ta đi xin chữ ký có được hay không, tạo hình của "Tiên Đạo" tôi đã xem, Dạ Đồ quả thực đẹp trai kinh khủng, Lạc Thủy cũng đẹp."

Ngón tay đều đã lạnh, Ôn Thất Bạch nghiêng mắt nhìn ánh đèn sáng trong phòng giải phẫu, đỏ đến chói mắt, đã bao lâu rồi cậu chưa từng thấy qua ánh đènt này, lần trước nhìn thấy, mẹ liền qua đời.

Lần này cậu còn phải mất thêm Vệ Khanh sao?

Trong cổ họng nghẹn đến khó chịu, Ôn Thất Bạch cả người phát run, không biết là bệnh viện quá lạnh, hay là mặc quá mỏng, hoặc là sợ hãi.

"Lại nói tại sao anh ấy ở cửa phòng phẫu thuật, ai ở bên trong làm phẫu thuật chứ?"

"Một sinh viên đại học, vừa rồi đưa vào vài người, hiện tại còn lại một người không có đi ra, bác sĩ nói, lành ít dữ nhiều."

"Vậy cậu nói xem chúng ta có nên đi xin chữ ký hay không?"

Đồng hồ tích tắc trôi, thời gian dường như trở lại mùa hè năm đó, thời điểm mẹ được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Chỉ có Ôn Thất Bạch một mình ở ngoài phòng phẫu thuật lẻ loi chờ đợi, bối rối luống cuống, cậu hối hận vì sao mình là một đứa trẻ, hối hận mình không sớm chú ý tới sự dị thường của mẹ.

Hối hận không có bất kỳ tác dụng gì, mùa đông năm đó khi ôm hộp tro cốt của mẹ cậu liền biết, từ đó trở đi, cậu biết vĩnh viễn không

thể làm lại chuyện đã hối hận nữa.

Điện thoại di động vẫn còn rung trên băng ghế.

Trong đầu giống như máy chiếu chiếu lại đủ loại hình ảnh năm đó.

Một hồi ức mờ nhạt, ngay cả hành lang sáng sủa cũng bị che khuất một tầng màu tối.

Cả thế giới bắt đầu phai mờ.

"Bạn nghĩ sao về kiểu tóc của tôi? Có lộn xộn không? "

"Tôi chụp ảnh và gửi vào vòng bạn bè, nhớ cho like cho tôi."

"Tôi muốn đi xin chữ ký."

Mỗi lần cậu đều là như vậy, đối với tất cả những điều này chỉ biết bó tay, mỗi lần đều là như vậy, lần đó mẹ cũng vậy, Vệ Khanh lần này cũng vậy, cái gì cậu cũng không làm được.

Nếu như lúc ấy cậu sớm đồng ý yêu cầu của người phụ nữ kia, mẹ có phải hay không cũng không cần ch3t, nếu như hôm nay cậu hẹn Vệ Khanh sớm một chút, Vệ Khanh hiện tại có phải cũng không cần nằm ở trong đó hay không?

"Xin chào, cái kia, tôi có thể xin chữ ký không?" Một tờ giấy màu hồng được đưa đến trước mắt, kèm theo một cây bút đen.

Ôn Thất Bạch lúc này mới ngẩng đầu nhìn y tá trước mặt, trong đôi mắt xanh đã sớm không còn ý cười như thường ngày.

Mùa hè năm đó cũng như vậy.

Y tá cầm một tờ giấy đến để cậu ký, đó là thông báo về tình trạng nguy kịch.

Chính tờ giấy kia đã định trước cái ch3t của mẹ, biến cậu hoàn toàn

thành người cô đơn.

Ánh mắt Ôn Thất Bạch rất dọa người, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng dọa người.

Trong tay y tá trẻ cầm giấy màu hồng nhạt, cũng bị dọa đến mức không dám nhúc nhích, hoàn toàn không giống trong phim, một chút cũng không dịu dàng.

"Xin lỗi, hiện tại tâm tình cậu ấy có chút kích động, có thể phiền ngươi rời đi không?" Ánh mắt bị che lại, trước mắt trở về một mảnh hắc ám, thanh âm Tô Cảnh Dược dịu dàng đạm nhiên, phảng phất gió xuân xẹt qua bên tai.

Y tá trẻ vốn đã bị dọa sợ, sau khi bị trấn an, lập tức không quay đầu lại mà chạy trốn, y tá vây quanh cũng đều chạy sạch sẽ.

Tô Cảnh Dược buông tay ra, cởi áo khoác ra khoác lên cho Ôn Thất Bạch.

"Sao tay lại lạnh như vậy." Tô Cảnh Dược nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của Ôn Thất Bạch, hơi nhíu mày.

Ôn Thất Bạch không lên tiếng, quấn chặt áo khoác của Tô Cảnh Dược, lại quay đầu nhìn đèn đỏ vẫn sáng trong phòng giải phẫu.

"Sẽ không có việc gì, đừng sợ." Tô Cảnh Dược xoa xoa đầu Ôn Thất Bạch, an ủi nói.

Cha mẹ Vệ Khanh lúc này cũng chạy tới.

"Tiểu Bạch, Tiểu Khanh thế nào rồi?" Hốc mắt mẹ Vệ Khanh đỏ bừng, lúc nhìn thấy Ôn Thất Bạch thiếu chút nữa rơi lệ.

"Dì, bác sĩ bảo đi ký tên trước." Ôn Thất Bạch đứng lên, miễn cưỡng nhếch lên một tia tươi cười, "Dì không cần lo lắng, Vệ Khanh sẽ không xảy ra chuyện. "

Đêm tối hơn từng chút một.

Tô Cảnh Dược cúi đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, giơ tay sờ sờ hai má Ôn Thất Bạch, lạnh đến ch3t lặng.

"Rất lạnh sao?" Tô Cảnh Dược nhíu mày, kéo chặt áo khoác trên người Ôn Thất Bạch một chút, đưa tay ôm gương mặt lạnh lẽo của cậu, dùng ngón cái vuốt v3 hai cái.

"Vẫn tốt." Ôn Thất Bạch chỉ cảm thấy lòng bàn tay Tô Cảnh Dược hơi nóng lên, rũ mắt xuống thấp giọng mở miệng.

Lúc Vệ Khanh từ trong phòng phẫu thuật được đẩy ra đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Ôn Thất Bạch ngồi trên băng ghế dự bị không nhúc nhích.

Tô Cảnh Dược ppm cậu vào lòng, xoa xoa đầu cậu.

"Tô Cảnh Dược." Ôn Thất Bạch cũng không giãy dụa, cứ như vậy chui vào trong ngự.c Tô Cảnh Dược.

"Ừ?"

"Tôi mệt mỏi."

Tô Cảnh Dược thấp giọng nở nụ cười, "Vậy thì trở về ngủ. "

"Chờ một lát, chân tôi tê rồi." Ôn Thất Bạch rầu rĩ mở miệng.

Cơm tối cũng không ăn, ngồi ở đây lâu như vậy, chờ đến lúc thả lỏng mới cảm giác được chân tê dại.

"Chờ cái gì chờ, ôm là được rồi." Tô Cảnh Nhảy đưa tay ôm Ôn Thất Bạch từ trên ghế dài lên, vẫn là ôm công chúa kiểu mẫu.

Ôn Thất Bạch theo thói quen chọn tư thế thoải mái, còn không quên "xuy" Tô Cảnh Dược một tiếng.

Ai biết vừa quay đầu liền nhìn thấy mẹ Vệ Khanh đứng đối diện, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu cùng Tô Cảnh Dược. 

*