Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 13: Chỉ Có Con Mới Thích Hợp Với Nó

Chờ hết thảy mọi chuyện xong xuôi thì đã gần rạng sáng, bầu trời đêm ửng lên một tia sáng hồng.

Cánh tay Quân Nhật Đình đặt ở quyển sách trên bàn khẽ nâng lên, "Hứa Thanh Tuệ, đúng là cô có chút giấu giếm."

Cô làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Hắn đứng lên, chắp tay sau lưng nhìn ra phía ngoài lẩm bẩm, "Nếu như cô có thể an phận như vậy mãi, mọi người cũng sẽ sống chung với nhau yên ổn vô sự, vậy là được."

...!

Biệt thự nhà họ Quân là xây theo thế đất, chiếm diện tích rất lớn, lấy vườn hoa trung tâm làm ranh giới, tọa lạc xung quanh đó là tất cả biệt thự lớn nhỏ.

Sống bên trong đều là người nhà họ Quân.

Phía đông vườn hoa mà là một căn biệt thự xây dựng theo kiểu châu u, cửa nhà rất cao, là nơi nổi bật nhất của toàn bộ kiến trúc, đèn chùm thủy tinh hoa lệ thả từ trên trần nhà xuống, vật dụng trong nhà đều xa hoa tuyệt đẹp kiểu châu âu, không khỏi phô bày phong cách nhàn nhã quý phái của chủ nhân.

Trong một gian phòng tầng hai góc phía đông trang trí theo phong cách màu hồng công chúa, Lâm Gia Nghi mặt mũi đầy uể oải nằm dài trên chiếc bàn màu nhũ bạc.

Không khí tỏ ra hết sức im lìm, những người giúp việc lui tới phục vụ cũng không dám thở mạnh.

Cô giữ tư thế như vậy đã một hồi lâu.

Lúc bà Kim Hồng từ bên ngoài tiến vào, đập vào mắt chính là dáng vẻ nhỏ bé đáng thương như vậy của cô, nhất thời đau lòng nói, "Gia Nghi, dì nghe người giúp việc nói con tối nay không chịu ăn cơm, là có chuyện gì xảy ra?"

Buổi sáng bà mới đi ra ngoài, buổi tối trở về thì cô trở thành con mèo nhỏ hờn dỗi.

Bà Kim Hồng không nhịn được liền tỏ ra quan tâm, dù sao từ nhỏ Lâm Gia Nghi đã được gửi vào ở trong nhà họ Quân, là vợ chồng họ một tay nuôi lớn.

Nhiều năm như vậy cũng nhờ Lâm Gia Nghi bầu bạn bên cạnh họ mua vui giải buồn, phải nói thương như con ruột cũng không quá đáng.

Lâm Gia Nghi buồn bã không vui, "Không có gì."

Bà Kim Hồng làm sao lại không hiểu tính cô, bất đắc dĩ cười cười: "Lại là bởi vì Nhật Đình chứ gì?"

Lâm Gia Nghi lặng lẽ ôm cánh tay mình, đáng thương rầu rĩ, "Dì Hồng, tại sao Anh Nhật Đình rõ ràng là biết Hứa Thanh Tuệ là người như thế nào? Sao còn đồng ý sống chung với cô ta chứ?"

Bà Kim Hồng thấy mềm lòng, vỗ vỗ tay cô, "Anh Nhật Đình của con chỉ là thân bất do kỷ không thể làm trái, bởi vì ông nội ra lệnh nên mới phải như vậy."

"Không, không, không chỉ như vậy đâu.

Đêm đó khi anh Nhật Đình vừa mới trở về, đã động phòng với Hứa Thanh Tuệ rồi."

Lâm Gia Nghi buồn bã nói, "Anh Nhật Đình, anh Nhật Đình tại sao phải làm như vậy chứ?"

Cô vừa nói trong mắt vừa ngân ngấn nước mắt, tựa như gặp đả kích rất lớn.

Bà Kim Hồng nghe vậy sửng sốt một chút, nhất thời giọng nói cao hơn mấy lần, "Lời con nói là thật sao?"

Bà ân cần nhìn Lâm Gia Nghi, hy vọng những lời hôm nay cô nói bất quá là chuyện giỡn chơi mà thôi.

Không thể nào, trong lòng bà không thể tiếp nhận loại người như Hứa Thanh Tuệ, loại con dâu rước nhục về nhà.

"Là Anh Nhật Đình nói ngay trước mặt chúng con, chính miệng anh ấy thừa nhận."

Lâm Gia Nghi sợ Bà Kim Hồng không tin, lại nói thêm một câu, "Cô út cũng nghe."

Có trời mới biết, khi đó ngay cả ý muốn giết chết Hứa Thanh Tuệ cũng nghĩ tới, dựa vào cái gì mà người đàn bà như Hứa Thanh Tuệ lại có được người đàn ông hoàn mỹ như anh Nhật Đình.

Bà Kim Hồng giận đến nỗi tay chân lạnh như băng, hồi lâu mới căm tức nói, "Hừ! Con Hứa Thanh Tuệ này thật đúng là có thủ đoạn!"

Nhật Đình vừa trở về một cái liền rơi vào bẫy của người đàn bà kia, nghĩ tới đây bà Kim Hồng lại có chút bận tâm, "Cái này, chẳng lẽ phải mang thai sao?"

Dù sao những chuyện như thế này cũng nói không chừng mà thôi, nhưng mà Hứa Thanh Tuệ làm sao xứng với Nhật Đình?

Bà Kim Hồng ưu tư không yên, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi nhỏ giọng an ủi, "Chắc là không đâu.

Anh Nhật Đình thông minh như vậy, nhất định có thể đoán được mưu ma chước quỷ của Hứa Thanh Tuệ."

Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, dù sao cũng có chút không chắc chắn.

Sinh hoạt vợ chồng cũng đã là chuyện hiển nhiên, sinh con không phải chuyện sớm hay muộn sao?

Chẳng qua là, làm sao Hứa Thanh Tuệ lại là lần đầu tiên được chứ?

Lâm Gia Nghi có chút thất thần, bà Kim Hồng đè bả vai cô xuống, "Gia Nghi, con là do dì nuôi tới lớn, ở trong lòng dì chỉ có con mới xứng với Nhật Đình nhà chúng ta."

Lâm Gia Nghi chăm chú nhìn bà Kim Hồng, gò má nóng lên giống như lên cơn sốt.

Liền nghe bà Kim Hồng tiếp tục nói, "Nếu con trở thành con dâu nhà chúng ta, dì cũng sẽ không phải cả ngày phập phồng lo sợ giống như bây giờ! Chờ đến lúc hai đứa sinh con, tốt nhất là một trai một gái, đến lúc đó dì còn có thể giúp hai đứa trông con."

"Hàng năm cả nhà chúng ta, sẽ dẫn theo hai đứa nhóc cùng nhau ra ngoài du lịch, người một nhà hòa thuận bên nhau, thật là tốt biết bao nhiêu!"

Bà Kim Hồng vừa nói vừa tha hồ thả sức tưởng tượng, nụ cười trên mặt ngày càng nồng đậm.

Cảnh tượng mà bà Kim Hồng miêu tả, Lâm Gia Nghi không khỏi cũng hơi hy vọng.

Gò má đỏ ửng lên một chút, nhưng rất nhanh cô lại bày ra dáng vẻ ảm đạm tổn thương tinh thần, nhìn hết sức cô đơn.

Lâm Gia Nghi cúi đầu không nói lời nào, Bà Kim Hồng làm sao còn không hiểu suy nghĩ của cô tâm, "Gia Nghi à, con phải tạo cơ hội nhiều một chút, gần gũi Nhật Đình nhiều một chút sau này mới sống chung được.

Con người và tình cảm của họ còn đều không thể tách rời nhau."

Được bà Kim Hồng ngầm cho phép, Lâm Gia Nghi an lòng không ít, cô bày ra dáng vẻ do dự, "Nhưng mà anh Nhật Đình đã cùng Hứa Thanh Tuệ ở chung với nhau rồi."

Hứa Thanh Tuệ có anh Nhật Đình che chở, cô luôn muốn tìm cho mình một người giúp đỡ đắc lực.

Bà Kim Hồng hừ mũi, "Nó và con Hứa Thanh Tuệ kia ở chung với nhau, bất quá là vì đính hôn liên minh.

Nói không chừng một ngày nào đó sẽ chẳng còn sót lại chút gì nữa đâu."

Nhắc tới Hứa Thanh Tuệ, giọng bà Kim Hồng tăng thêm vài phần khinh thường, "Chuyện này con cứ yên tâm, Nhật Đình là miếng thịt trong bụng dì cắt ra, nó sẽ không thích người kiêu căng phách lối như Hứa Thanh Tuệ như vậy đâu.

Gia Nghi, chỉ có con mới là người thích hợp nhất với nó.

Có con ở bên cạnh nó, dì cũng yên tâm!"

Đôi mắt từ ái của bà rơi vào người Lâm Gia Nghi, không khỏi tiếc rẻ nói, “Ban đầu dì vốn rất hiểu ý con, cũng biết con thích Nhật Đình rất nhiều năm rồi.

Nhưng mà con bé ngốc này đúng là quá thành thật lại nhát gan.

Nếu con chịu nói sớm một chút, không chừng bây giờ hai đứa đã sớm ở bên nhau rồi.

Bất kể nói thế nào, dì cũng đều ủng hộ con."

Bà Kim Hồng rõ ràng là hứa hẹn trá hình, Lâm Gia Nghi nhất thời vui không lời nào miêu tả, song vẫn giả vờ chịu đựng, khéo léo đáp, "Cám ơn dì Hồng."

Cô bé sao lại hiểu chuyện như vậy chứ, khiến cho bà Kim Hồng một phen đau lòng, "Cái con bé này! Sau này có lời gì phải nói với dì có biết không, ngàn vạn lần không được giấu ở trong lòng.

Như vậy sẽ dễ bị bệnh."

Bà Kim Hồng đang khích lệ cô, Lâm Gia Nghi xấu hổ cười một tiếng, giọng nói kiên định, “Con sẽ không bỏ rơi anh Nhật Đình, con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa."

"Được, tốt lắm!" Bà Kim Hồng lập tức hài lòng đáp lại, "Dì Hồng sẽ chờ cưới con dâu ngoan của dì về nhà."

"Dì Hồng!"

"Được rồi, để dì sai nhà bếp nấu canh gà ác cho con nhé, con phải ăn một chút gì đó mới được, không bồi dưỡng thân thể làm sao cho sinh cháu trai mập mạp cho dì Hồng được chứ?"

Bên ngoài đã có người giúp việc nhận được tín hiệu của Bà Kim Hồng, lập tức bưng một chén canh gà ác đi lên, sắc màu chén canh tuy không đẹp mắt lắm, nhưng canh gà ác là đại bổ, dành cho những người cần bồi bổ sức khỏe.

Lâm Gia Nghi tựa đầu dựa vào ngực bà Kim Hồng, đáy mắt lướt nhanh một tia tính toán..