Cuộc mây mưa cuối cùng cũng xong xuôi. Hồng Ngọc lõa thể nằm tựa vào ngực của Văn Hóa, nghe hắn kể chuyện sóng gió sáng nay tại nhà họ Trịnh.

Gớm thật, Ngọc Thái đó nhìn qua có vẻ đơn giản mà lại chẳng hề giản đơn như vẻ bề ngoài. Anh ta không chỉ lắp camera mà còn có khả năng "mượn dao giết người". Kẻ ngoài cuộc có thể không biết, nhưng Hồng Ngọc và Văn Hóa đều nhận ra ngay anh ta cố ý lắp đặt camera ở đó, mặc kệ ông nội Trịnh chết là thứ nhất, điều tra nội bộ gia đình hắn là thứ hai.. Dường như muốn nắm chắc điều gì đó rồi từ từ hạ gục cả gia tộc họ Trịnh.

Không trực tiếp ra mặt, thuê một y tá trong TL đến vạch trần Đào Nương giữa bao nhiêu quan khách. Không cần biết chuyện đó có phải là thật hay không nhưng thế cũng đủ để Đào Nương vĩnh viễn không thể ngẩng cao đầu với thế giới rồi!

Ngay sau chuyện ấy còn là vấn đề của Dung Dung, con bé không những hút chích các kiểu mà còn phê pha sau đó tự hủy hoại bằng cách play tập thể với cả lũ con trai. Hồng Ngọc nghe đến đoạn này không hiểu vì sao máu nóng trong người lại hừng hực.. Play tập thể, cảm giác sẽ thế nào nhỉ? Hẳn là sung sướng hơn thế này nhiều. Ây, nếu được cô cũng muốn làm qua một lần.. Thôi! Thôi ngay! Hồng Ngọc! Mày nghĩ cái quái gì đây hả?

"Em sao thế?" Văn Hóa thấy cô đỏ mặt thất thần liền quan tâm hỏi han "Anh làm mệt quá?"

"Anh cũng biết thế cơ à?" Hồng Ngọc nũng nịu đấm ngực Văn Hóa một cái. Lực đạo mèo cào dĩ nhiên không thể khiến hắn đau mà chỉ càng làm hắn vui đến mức cười tít mắt.

Nhìn qua ai mà nghĩ ra được đây chính là đứa cháu trai sáng nay đã ở bên di thể của ông nội mà khóc sướt mướt chứ?

Haha, đúng là tráo trở! Mặt lật còn nhanh hơn bàn tay!

"Này, anh tả lại cô y tá kia em xem! Em nghe thấy quen lắm, hình như là.. À, đây, đưa em điện thoại, em cho anh coi ảnh!"

"Đúng rồi!" Văn Hóa thấy Hồng Ngọc đưa đến trước mặt mình một tấm ảnh chụp chung của cô nàng với một y tá khác thì liền gật đầu chứng nhận. Kẻ đã chụp chung với Hồng Ngọc chính là con khốn dám vạch trần mẹ hắn trước mặt bao người.

Hắn tuy sốc thật, nhưng không cần biết là mẹ hắn sai hay đúng, kẻ nào dám động đến người hắn yêu thương đều sẽ phải chịu trừng phạt!

"Chính là cô ta! Em quen cô ta sao?"

"Si Tình!" Hồng Ngọc cười tình, nói ra một cái tên. Ai nha~ vì sao cô đoán ra được ngay là người này ấy hả? Cũng chỉ có con ngu, luôn luôn vì tình yêu hi sinh như cô ta mới dễ dàng bị Ngọc Thái kia lợi dụng!

Hừ! Hồng Ngọc có nên làm cho cô ta sáng mắt ra không nhỉ? Dạy cho cô ta một bài học, khiến cô ta hiểu.. ốc không mang nổi mình ốc thì đừng vác cọc cho rêu!

"Người này dạo gần đây hay tiếp cận em lắm.. Cô ta nhất định là nghe theo lời của Ngọc Thái.. Anh nói xem, Ngọc Thái kia có mục đích gì? Em tiếp cận anh ta bao lâu nay mà còn chưa moi ra được thông tin gì hữu ích cho anh!"

"Em chủ động tiếp cận lão già này?" Văn Hóa nghe đến đây liền giật mình. Vậy là Hồng Ngọc muốn tìm hiểu Ngọc Thái giúp cho mình, cô còn hi sinh tới mức trước mặt hắn ta giả ngây giả ngô, bị hắn lợi dụng cũng không dám lên tiếng.. Trời ạ! Thế mà hắn đáp lại lòng tốt của cô thế nào? Không chỉ tin lời Ngọc Thái theo dõi Hồng Ngọc, còn xâm hại cô, khiến trinh tiết của cô mất đi một cách lãng xẹt.. "Vậy hôm qua.."

"Anh đừng nhắc lại nữa!" Hồng Ngọc lắc đầu, trong mắt đầy tổn thương "Em không sao! Dù gì em cũng chỉ là một cô nhi thiếu dạy dỗ, chuyện đó.."

"Đều là anh sai!" Văn Hóa ôm xiết lấy cô, nghẹn ngào "Hồng Ngọc, anh nhất định chịu trách nhiệm với em!"

"Anh hứa như thế là em yên tâm rồi!" Cô cười trong nước mắt, hai hòn ngọc đen láy lấp lánh như sao trời "Nhưng này Văn Hóa.. Anh tra ra Ngọc Thái đó có mục đích gì chưa? Còn nữa.. Cái cô Si Tình này cũng không phải người tốt, chúng ta có nên rung cây dọa khỉ hay không?"

"Vừa đúng ý anh.." Văn Hóa gật đầu, nhíu mày lạnh giọng "..Con đó phải xử!"

"Vậy anh sắp xếp đi!" Hồng Ngọc gật đầu, tự dưng muốn đổ thêm dầu vào lửa nhưng thấy.. lộ bản chất quá nên đành nén lại "Dù sao cô ấy cũng là con gái, anh nhẹ tay một chút nhé!"

"Em lương thiện như thế làm gì?" Văn Hóa cưng chiều véo mũi nhỏ của Hồng Ngọc sau đó miễn cưỡng buông cô ra. Hắn đứng dậy, xoay người đem quần áo mặc lại "Đi, anh đưa em trở về Trịnh gia, dù sao chỗ này cũng không thể ở lâu được!"

"Nhưng giờ về đó cũng đâu còn ai.." Hồng Ngọc bặm môi, người đứng ở chiến tuyến của cô đều đã gục sạch, nếu giờ ở lại đó không bị Hạ Lam kia kiếm cớ hành hạ mới là lạ! "Hay cho em đi chung với anh?"

"Em đừng lo!" Văn Hóa nghĩ đến chuyện máu tanh mình chuẩn bị làm ra liền dứt khoát không đồng ý. Dù sao Hồng Ngọc của hắn cũng mong manh dễ vỡ, nếu như để cô xem mấy thứ kinh khủng đó dẫn đến ảnh hưởng tâm lý thì phải làm sao? Hắn không muốn cô bị vấy bẩn thêm đâu! "Cứ ở trên phòng chờ anh quay lại, dù sao bọn chúng cũng không dám ở trên đất của ông đuổi người đâu!"

"..."

Hai người nhanh chóng làm thủ tục trả phòng sau đó lên xe phóng thẳng về biệt thự Trịnh gia. Lúc này đã tối từ lâu, di thể của ông Trịnh cũng đã được đưa về nơi an nghỉ cuối cùng, khách khứa chia buồn đã tan cuộc và cả cặp đôi nam chính nữ phụ của chúng ta cũng đã đi đâu không rõ.

Cổng chính cắt cử vài người giám sát bảo vệ vòng ngoài, họ thấy xe lạ lập tức chặn đường hỏi chuyện.

"Xin lỗi, hiện tại gia chủ không có nhà.." Một người lạnh mặt, máy móc đưa ra lời giải thích "..Nếu anh muốn vào chia buồn xin đợi đến ngày mai quay lại.."

"Gia chủ?" Văn Hóa nhếch môi cười lạnh "Các người có biết mình đang nói chuyện cùng ai không vậy?"

"Cậu là..?" Vệ sĩ nghi hoặc nhìn lại Văn Hóa một lần, sau đó vẫn giữ vững lập trường, nghiêm giọng "Xin để lại tên tuổi, khi nào cậu Minh trở về tôi sẽ báo với cậu ấy!"

"Báo báo cái xx!" Văn Hóa chửi thầm trong miệng, mẹ kiếp, tự quyền đến thế là cùng! Ông nội vừa mất, gia đình hắn tan tác là thằng khốn này thừa cơ cướp sạch gia sản luôn đấy à? Còn dám nhận đây là nhà của nó? Giachủ.. Làgiachủluôn cơ đấy! Rõ buồn nôn! "TÔI LÀ NHỊ THIẾU CỦA NHÀ NÀY! NHỊ THIẾU GIA VÀO NHÀ CỦA MÌNH CŨNG CẦN XIN PHÉP HAY SAO?"

"Cậu Văn Hóa?" Nghe thấy danh nhị thiếu, vệ sĩ lập tức ô lên một tiếng, sau đó lịch sự cười "Xin lỗi, cậu Văn Minh không dặn dò tôi về chuyện này, nếu nhị thiếu thật sự muốn vào trong, có thể gọi điện báo cho cậu Minh trước để cậu ấy cho chúng tôi chỉ thị!"

"Gọi điện báo trước?" Văn Hóa xì một tiếng, thật sự muốn ngay trước mặt mấy tên chó săn này nhổ một bãi nước bọt "Các người có cần quan trọng hóa vấn đề thế không?"

"Cần chứ ạ.."

"Sao vậy?" Vừa lúc trong xe có tiếng sột soạt khe khẽ, người ở ghế sau nhanh chóng ngồi dậy, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn hơi lơ mơ báo hiệu chủ nhân của nó chỉ vừa tỉnh ngủ mà thôi.

Văn Hóa nhíu mày khó chịu nhìn mấy tên bảo vệ đơ mặt ra xem Hồng Ngọc. Hay quá nhỉ, đã làm mất thời gian của hắn còn dám khiến người đẹp của hắn tỉnh giấc. Có biết vừa rồi Hồng Ngọc mệt mỏi thế nào không, để cô ấy nghỉ ngơi một chút cũng không được nữa!

"Chưa đến nơi sao Văn Hóa?"

"Đã về tới Trịnh gia rồi!" Văn Hóa cưng chiều trả lời, giọng nói mềm mại và thái độ dịu dàng như đã biến thành người khác "Có điều đám người này không cho phép cả chủ nhà về nơi ở của mình!"

"Ai vậy?" Hồng Ngọc dụi mắt tỉnh hẳn, cô ấn nút để cửa kính hạ hẳn xuống xem xét tình hình. Tưởng ai.. ra là đám người bảo vệ của Văn Minh! Có thế này cũng không xử lý được, Văn Hóa vô dụng! "Chào mọi người! Sao thế, Văn Minh dặn dò không cho người ngoài vào nhà đúng không?"

"Dạ.." Vệ sĩ của Văn Minh dĩ nhiên biết cô gái đang ngồi trên xe này là ai. Dù gì cô nàng cũng đã phục vụ cậu Minh trong một thời gian khá dài, nếu không phải vì cậu ấy đã bình phục lại trong cuộc phẫu thuật tim kia, sợ rằng lúc này người chăm sóc bên cạnh cậu ấy lúc này vẫn là cô ta!

Cậu Minh luôn khắt khe trong việc tuyển chọn nhân viên, Hồng Ngọc này lại được chọn lựa phục vụ cậu ấy trong thời gian cậu ấy nguy nan nhất.. Điều này chứng tỏ cậu Minh rất tín nhiệm người trước mặt.

Thôi thì trước khi biết mối quan hệ thật sự của mấy người này là gì, tốt nhất họ cứ mềm mỏng đã vậy.

"Chào cô!"

"Chúng tôi cũng không phải người ngoài!" Hồng Ngọc cười tỏa nắng, đôi mắt đẹp cong cong như trăng non khiến ai nấy đều ngây người "Văn Hóa là cháu trai của ông Trịnh, em trai của Văn Minh. Tôi là bạn thân của Hạ Lam, cũng đã từng là người chăm sóc đặc biệt của cậu chủ. Nếu mọi người muốn chúng tôi gọi điện cũng được, nhưng lúc này chỉ sợ cậu Minh đang bận rộn, chuyện nhỏ này cũng điện phiền cậu ấy, cậu ấy nhất đính sẽ quở mắng!"

"..."

"Hơn nữa tôi và Văn Hóa cũng chỉ đúng giờ tới thắp nén hương cho ông nội mà thôi.." Hồng Ngọc cúi mặt, hơi buồn rầu thở than "..Lúc này nhà chỉ còn có mình ông, hẳn là cô đơn lắm.."

"..."

Vậy là với khả năng diễn xuất siêu phàm, cộng thêm vầng sáng nhân vật chính chói mù mắt chó toàn bộ các bạn có giới tính nam, Hồng Ngọc đã nhanh chóng xâm nhập được vào đến nhà họ Trịnh. Cô và Văn Hóa cùng nhau đứng trước ban thờ một chút sau đó cùng nhau xuống bếp ân ái một hồi. Mọi việc chỉ có thể giải quyết khi bụng đã no căng, ngay khi dọn dẹp bàn ghế xong xuôi, Văn Hóa rời đi làm vài việc cần làm, để Hồng Ngọc trở lên tầng ba nghỉ ngơi.

Guồng quay cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, mặc kệ người ra đi hôm nay có là ai đi chăng nữa..

*

Bố Trịnh rời đi cùng tình nhân đáng yêu của mình, mọi thứ cảm xúc như buồn bã hay áy náy.. gì đó đều không xuất hiện trong lòng ông. Ông nội Trịnh mất có lẽ để lại cho ông một khoảng trống kha khá, nhưng ai ngờ được, chính vì chuyện này mà ông lại loại trừ được một cái gai trong mắt - Đào Nương!

Cũng coi như có lợi, dù sao ông cũng đã có 5% cổ phần Trịnh gia trong tay, sau này nếu đệ đơn li dị ra tòa sẽ không cần cùng Đào Nương chia tài sản nữa. Hơn thế, ông hoàn toàn có thể cùng cục cưng của mình kết hôn, cùng nhau ngao du khắp thiên hạ mà không bao giờ cần lo lắng chuyện tiền bạc nữa.

Còn vấn đề thằng nhãi Văn Minh nói buổi chiều.. Hừ, nhóc con ngu ngốc như nó làm sao hiểu thế nào là tình yêu chứ! Dám nghi ngờ cục cưng của ông là loại đàn bà giống như Đào Nương, có thể vì tiền mà làm tất cả? Nếu như cô ấy thật sự như vậy đã chẳng giúp ông lúc ông chật vật khó khăn trong quán bar khi bị người ta gài bẫy, cũng chẳng khi nào hỏi han gia thế của ông thế nào, trừ khi ông đồng ý kể mới bình tĩnh lắng nghe.. Con người đơn thuần, lương thiện lại có tiền như cô ấy còn muốn nhiều hơn nữa sao?

Chắc chắn là không!

Hoặc giả nếu như cô ấy có.. Bố Trịnh cũng có cách khiến cục cưng chỉ yêu mình mà không dòm ngó gì đến 5% kia nữa!

"Trịnh gia đúng là tập đoàn lớn!" Tiểu tình nhân vừa xem tạp chí kinh tế vừa đưa ra lời nhận xét "Nhưng dạo này người thừa kế còn chưa được vững chắc, lại thêm hàng loạt những dự án lớn nhỏ tới tấp bay đến.. Hẳn là tiền vốn còn lại cũng chẳng bao nhiêu đâu!"

"Vậy à?" Bố Trịnh vốn chẳng bao giờ quan tâm chuyện này, cái ông để ý chỉ là tới công ti, ông nội giao gì làm nấy sau đó đợi lĩnh lương thưởng mà thôi. Nói thật, bố Trịnh chẳng khác gì một con rối, nhân vật bù nhìn trong tập đoàn.

Nhưng dù ông có ăn không ngồi rồi thì lương vẫn cao gấp mấy lần những kẻ có cống hiến. Ai bảo xuất phát của bố Trịnh vốn dĩ đã cao hơn hẳn đám người đó làm gì chứ?

Thế nên lúc này, khi tự dưng nghe thấy những lời nhận xét của tình nhân bé nhỏ, bố Trịnh cảm thấy quyết định lúc ấy của mình có lẽ là chính xác rồi..

"Lâu lắm không về đó, anh cũng không nắm rõ chuyện nội bộ ra sao!"

"Sợ mấy nữa cổ phiếu bên đó sẽ rớt, tập đoàn sẽ rơi vào khủng hoảng một thời gian đấy!" Tình nhân nhỏ vốn đã quen với kiểu ừ hữ ngốc nghếch này của ông Trịnh, cô vốn dĩ không muốn nói thêm với ông ta bất kì điều gì.. Nhưng ai bảo 5% cổ phần có sức hấp dẫn vô cùng lớn làm chi chứ? "Lúc này nắm cổ phần trong tay có lẽ không phải quyết định an toàn!"

"Anh cũng biết thế.." Bố Trịnh gật đầu, quyết định nói ra mọi thứ. Dù sao vợbécủa ông cũng chỉ muốn tốt cho ông, còn thông minh sắc sảo giúp ông phân tích rõ ràng tình hình nữa chứ.. Đến nước này ông còn giấu cô ấy, đúng là không phải phép tí nào! "Vậy nên anh đã quy đổi toàn bộ cổ phần rồi!"

"Cái.. Cái gì?" Lão già ngu ngốc này đang nói cái gì vậy? Làm ơn hãy bảo rằng cô nghe nhầm đi được không? Quy đổi cổ phần? Thành một khoản tiền chết? Sau đó gửi ngân hàng đợ nó sinh lời hay sao?

Trời ạ!

Làm ơn đừng thiển cận thế có được không?

"Anh làm thế nào?"

"Hiện tại tài khoản tiết kiệm của anh đang có một số tiền lớn đủ cho chúng ta sung sướng một đời!" Bố Trịnh đưa mấy ngón tay lên, mỉm cười hãnh diện "Mới khi nãy thôi anh đã kí giấy chuyển toàn bộ cổ phần cho một tay nhà giàu mới nổi.. Dù sao anh cũng già rồi, chuyện sóng gió bấp bênh của công ti thật sự anh không muốn quản!"

"Ha ha.."

"Lấy anh đi! Chúng ta cùng nhau ra nước ngoài sống được không?"

"..." Lấy mày?

Mẹ kiếp! Thằng ngu!

5% cổ phần đến tay bà còn bị mày đẩy đi cho đứa khác mất! Đúng là đồ chết dẫm chỉ giỏi làm người khác tức chết! Được rồi, đợi xem bà lột sạch của mày, sau đó đá này đi thế nào..