Hồng Ngọc tận hết chức trách của một "hướng dẫn viên du lịch". Cô đưa y tá Si Tình đi thăm quan một lượt toàn bộ khu vực của ông nội Trịnh, sau đó còn tốt bụng thuyết minh luôn về những thứ máy móc thiết bị kì lạ có trong căn phòng hiện đại gần như nhất cả nước này. Y tá Si Tình hào hứng vô cùng, không những nghe, nhìn, nhớ.. mà còn ghi chép lại một cách cẩn thận. Đừng đùa, những thông tin này đều rất hữu ích, cô hiện tại đang liên thông lên cao, nếu muốn làm bác sĩ chính thì biết càng nhiều càng có lợi chứ sao!

Hơn nữa đây còn là môi trường làm việc thường xuyên của Ngọc Thái đó. Mặc dù cũng là chỗ của cả con nhóc Hồng Ngọc đáng ghét này, cơ mà kệ đi, miễn là cô có thể tưởng tượng được mỗi ngày "anh ấy" làm những gì ở nơi này, tiếp xúc với không gian ra sao ở đây..

Yêu đến điên cuồng.

Đúng là điều ngu ngốc nhất trên đời!

"Ô này Hồng Ngọc!" Si Tình nắm bắt rất nhanh nên nhanh chóng nhìn ra điểm khác lạ trên màn hình số "Cái máy này có vấn đề hay bệnh nhân xảy ra chuyện rồi?"

"Đâu nào?" Hồng Ngọc đang đo huyết áp cho ông Trịnh lập tức nhìn đến. Xem qua trị số trên màn hình cô liền hốt hoảng đứng ngay dậy "Trời! Chết rồi! Cô ở đây đo nốt huyết áp cho ông ấy rồi ghi vào đây giúp tôi, tôi chạy đi tìm bác sĩ Thái!"

"Ơ.. Nhưng nhỡ Ngọc Thái hỏi vì sao tôi ở đây thì sao?" Đừng quên anh ấy nguyên tắc thế nào! Si Tình cũng không muốn vì một chuyện nhỏ thế này mà bị Ngọc Thái ghét bỏ đâu "Thôi, tôi ra cùng cô luôn!"

"Đừng! Anh ấy vào thấy tôi chưa xong việc kiểu gì cũng khiển trách!" Hồng Ngọc gấp gáp nhét dụng cụ vào tay Si Tình, đôi mắt đẹp bắn ra mấy tia cầu xin "Làm ơn đi mà! Đo mất vài giây là xong, sau đó cô đi theo đường cầu thang phía Tây rời khỏi là được!"

"Chuyện này.."

"Một tháng ăn trưa gì đó không cần đãi tôi nữa đâu! Đi mà!"

"Hmm.."

"Thế nhé! Tôi đi đây!"

Không đợi Si Tình đồng ý, Hồng Ngọc đã nhanh chân chạy biến. Cô nhìn bóng dáng "nữ thần nhỏ" nào đó khuất dạng sau cửa, ánh mắt không nhịn được thoát ra một tia chán ghét. Si Tình tiến đến gần chỗ ông Trịnh, mấy thứ dụng cụ trên tay cũng bị cô ném xuống. Lúc này cô thật sự muốn bỏ mặc toàn bộ mọi thứ sau đó rời khỏi chỗ này. Cô xuất hiện ở đây sẽ bị Ngọc Thái chán ghét, nhưng nếu cô ta chưa hoàn thành nhiệm vụ chăm sóc người bệnh cùng lắm cũng chỉ bị anh ấy khiển trách chút ít mà thôi.

Ai bảo bênkiađã có tin đồn Hồng Ngọc này là người của anh ấy rồi chứ? Bọn họ trong bệnh viện đã công khai thân mật trong góc khuất, vậy thì giá trị của một bệnh nhân sắp gần đất xa trời làm sao sánh nổi đúng không?

Hừ, mục đích của Si Tình còn chưa thành đâu, thôi thì cứ cố gắng giữ mối quan hệ mang tính chất lợi dụng giả tạo này vậy..

*

Ngọc Thái ra khỏi phòng cấp cứu đặc biệt trở về phòng viện trưởng của mình. Anh cởi chiếc áo blu trắng treo lên phía trên mắc, vừa xoa nắn thái dương đau nhức, Ngọc Thái vừa với lấy chiếc điện thoại trên bàn. Màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến, anh nhíu mày, lần lượt mở từng cái ra một.

Đây đều là tin nhắn của các cô gái.. Đừng hiểu lầm Ngọc Thái lả lơi bay bướm, đời sống riêng tư phong lưu. Bọn họ đều là những người anh phải bỏ tiền ra thuê về làm việc, công việc của đám người này dĩ nhiên là tìm cách xâm nhập, phá hủy cuộc sống của những người trong nhà họ Trịnh.

Bố Trịnh bên kia đã bị người của anh khóa chặt, không hề hay biết gì mà càng lúc càng lấn sâu vào mối tình không lối thoát này. Người đàn ông trung niên yêu điên cuồng, ngày ngày đều ở nơi của tình nhân nhỏ bé không muốn trở về. Con cái, gia đình, tài sản.. tất cả đều không màng đến.

"5% cổ phầnTrịnhgiatôilấyđượcsẽlàcủatôiđúngkhông?" Tình nhân nhỏ bé của bố Trịnh nhắn tin thông báo, điều này khiến Ngọc Thái nhíu mày khó hiểu. Sao tự dưng lại có chuyện này? Theo nguồn tin lúc trước thì 35% cổ phần Trịnh gia đều lọt vào tay con trai thứ hai - Trịnh Văn Hóa - cơ mà. Vì lẽ gì lúc này tự dưng bên chỗ cô ta, hay chính xác hơi là chỗ bố Trịnh, lại tồn tại thêm 5% nữa?

Hay bên ông nội Trịnh đã có sự thay đổi về di chúc?

Văn Hóa tâm cơ cao như vậy lại đồng ý để ông ta làm thế hay sao?

"Trước đâychúngtađãthỏathuận, toànbộtàisảncủa bố Trịnh nếu tôixinđượcsẽlàcủatôi!"

Ngọc Thái chưa vội nhắn lại, vài nguồn tin anh phải xác thực rõ ràng mới tiếp tục làm việc được. Mở đến tin nhắn thứ hai, lúc này, chuyện chỗ bố Trịnh mới được làm sáng tỏ. Người nhắn tin đến cho anh chính là một nhân viên của Trịnh gia - kiêm thêm nhiệm vụ quyến rũ Trịnh Văn Hóa. Cô nàng viết khá dài, nhưng nội dung chỉ vỏn vẹn: "TrịnhVănMinhđoạtngôi, dichúccủaôngnộiTrịnhbịthayđổi, 30% chobacháu, 5% củabốTrịnh! HiệntạiTrịnhVănHóachínhlàkẻhếtthời, khi nãy cònđiđánhnhauvớingườitaởkhuănchơiX!"

Mới vào phòng phẫu thuật có một thời gian ngắn ngủi mà cả thế giới đã đảo điên rồi. Ngọc Thái nhếch môi cười, vậy là lúc này kẻ nắm quyền chủ động chính là đại thiếu gia ngốc nghếch kia đúng không? Hừ, anh em chung huyết thống - mặc dù cái huyết thống ấy chỉ có một nửa, mà cũng đối xử được với nhau tuyệt tình như thế. Ngọc Thái vô thức xiết chặt nắm tay, đúng là dòng giống nhà ấy chẳng ra gì, bố vô tình sinh ra còn cũng máu lạnh theo!

Hết thảy bọn chúng đều phải trả giá cho những gì chúng gây ra cho Mai Lan! Thế nên lúc này, tay anh cũng nên vươn tới chỗ của Văn Minh rồi đúng không? Bên cạnh Văn Minh đó có Hạ Lam, nhìn qua quan hệ của bọn họ có vẻ rất tốt.

Nhưng Ngọc Thái cũng không hề quên, trước đây khi lần đầu tiên anh và Hạ Lam kia gặp mặt, cô đã có thái độ yêu thích với mình thế nào. Có nên lợi dụng điều này? Lợi dụng chính thái độ này để phá hoại, khiến Văn Minh đó đau khổ không nhỉ?

Bệnh nhân đã phẫu thuật tim thành công không có nghĩa là bệnh sẽ đảm bảo 100% không tái phát trở lại. Nếu như cậu ta gặp phải cú sốc mạnh mẽ, lại thêm thuốc điều trị không thích hợp.. đảm bảo mạng không giữ được lâu! Có điều cô nàng Hạ Lam này có đủ sức khiến Văn Minh kia "sốc" được đến thế hay không? Những kẻ lạnh lùng trên thương trường đều rất thông minh và vô tình, Ngọc Thái thật sự không nắm chắc điều này đâu!

"Bác sĩ Thái!" Giọng nói mềm nhẹ cộng thêm âm thanh gõ cửa đều đặn đột ngột vang lên. Anh tắt điện thoại trên tay, trong lòng vô thức dấy lên nỗi khó chịu không tên.

Cô Hồng Ngọc này đến đây làm gì? Hết giờ không chịu tan ca đi, còn một thân một mình đến tìm anh nữa? Này, đừng nghĩ một nụ hôn diễnkịchngày hôm đó là thật chứ, tôi cũng chỉ muốn tách cô khỏi bạn Hóa kia thôi!

Cũng đáng ghét thật đó! Loại người này có gì hay ho mà vị nhị thiếu gia kia mê mệt thế chứ? Đã thấy rõ cô ta giả tạo, vậy mà còn không cho người của anh tiếp cận, không để người của anh có một cơ hội nhỏ nào!

"Tôi vào được không?"

"Được!" Ngọc Thái điều chỉnh lại thái độ, mỉm cười đi đến mở cửa "Hồng Ngọc đến tìm tôi làm gì vậy? Nhớ tôi?"

"Bác sĩ Thái!" Hồng Ngọc hơi bặm môi, nhưng cũng không né tránh bàn tay lớn đang thân mật vuốt nhẹ những sợi tóc bên má mình "Anh lại đùa gì vậy?"

"Đâu có đùa?" Ngọc Thái nhếch môi, định kết thúc vở kịch tại chỗ này. Thế nhưng đáng buồn thay, anh lại vô ý nhìn thấy ở góc hành lang có một bóng người quen thuộc!

Trịnh Văn Hóa!

Thằng nhóc này rình rập gì đây? Muốn xem kịch? Vậy anh cho cưng xem đã mắt!

"Vừa lúc tôi cũng nhớ em!"

"Tôi không có thời gian để đùa giỡn đâu!" Hồng Ngọc luống cuống cúi mặt, hai mạt hồng nhạt nhanh chóng xuất hiện bên má chọc người khác yêu thương "Bác sĩ Thái, bên kia.."

"Bên kia làm sao chứ?" Ngọc Thái không đồng tình, ghé đầu cúi sâu vào tai Hồng Ngọc thì thầm "Hồng Ngọc, quan hệ của chúng ta đã đến mức này mà em vẫn còn gọi tôi là bác sĩ Thái ư?"

"Xong bên kia rồi chúng ta bàn việc này sau được không?" Hồng Ngọc dứt khoát đứng lui lại hai bước, vẻ mặt kiên quyết "Chỗ ông nội Trịnh có vấn đề rồi!"

"Vấn đề?" Anh ta nhướn mày nhìn bóng người đẹp lánh xa mình, sau đó cũng nghiêm túc trở lại, muốn nghe xem "kếtquả" thế nào "Là chuyện gì?"

"Số liệu ở máy bên cạnh.."

"Liên quan đến máy móc?" Ngọc Thái à một tiếng, gạt đi "Em đừng lo, vì người bệnh có chuyển biến xấu nên bác sĩ điều trị chính đã thay đổi trị số một chút! Hôm nay bận quá nên tôi chưa kịp nói với em, khiến em lo lắng rồi!"

"Là bác sĩ thay đổi?" Hồng Ngọc ngượng ngùng cười, hừm, thay đổi cũng không báo với cô một tiếng! Đám y sĩ làm việc trước đó nhất định đã biết chuyện này rồi, bởi bọn họ có ai thèm thắc mắc trị số đó đâu. Thế mà không thèm chia sẻ thông tin với cô, nhất định là ghen tị cô được mọi người yêu thích nên mới thế!

Đáng ghét!

"Tôi lỗ mãng quá, làm phiền anh rồi.."

"Đúng! Rất phiền!" Ngọc Thái xầm mặt, vươn tay kéo tuột Hồng Ngọc vào trong phòng mình, còn cố ý để cửa hờ hững "Tôi vừa thực hiện một ca phẫu thuật, rất mệt mỏi, em phải đền cho tôi vì dám phá vỡ khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu của tôi!"

"Anh.. Anh làm gì vậy?" Hồng Ngọc khôngchốngcựđược cú kéo siêu mạnh của Ngọc Thái, một đường ngã thẳng vào lòng anh ta. Nhất thời hai người hợp lại cùng một chỗ, thân mật cá nước ngọt ngào như bức tranh kim đồng ngọc nữ tuyệt mỹ nhất "Mau thả ra! Tôi.. Tôi đi mua cơm cho anh được không?"

"Em là đủ!" Ngọc Thái không nói hai lời, cưỡng ép nữ chính ngẩng đầu đối diện với mình. Sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng hôn xuống! "Môi Hồng Ngọc thật ngọt! Không hiểu những chỗ khác còn như thế nào nữa đây?"

"Bác sĩ Thái.." Hồng Ngọc bị nụ hôn của ai đó làm cho say đắm, chân đứng không vững phải tựa hẳn vào người anh ta. Cô đưa đôi mắt lơ đãng nhìn lên, hiệu quả câu tâm phải nói là pơ phệch! "..Tay.. Tay của anh thật hư.."

"Do em quá quyến rũ thôi.."

"Đừng.."

*CỘC! CỘC! CỘC!

Ồ! Không chịu đựng được nữa rồi?

Đúng lúc bàn tay Ngọc Thái chuẩn bị tháo xuống cúc áo trên ngực Hồng Ngọc, tiếng gõ cửa đầy thô bạo đã vang vọng. Ngay sau khi phép lịch sự tối thiểu này kết thúc, cánh cửa vốn chỉ khép hờ kia lập tức bị đẩy bật ra, một bóng người nhanh chóng nhào đến.

Vừa hay đó cậu Hóa, tôi cũng sắp diễn kịch đến phát mệt rồi! Tới nước này cậu còn không bỏ cô ta thì tôi xin phép sắc phong cậu làm chúa tể những chiếc sừng trước!

"Văn.. Văn Hóa?" Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa Hồng Ngọc theo phản xạ đã đẩy bật Ngọc Thái ra. Cô nàng chỉnh lại thân thể, ngượng nghịu nhìn cậu trai đang đứng trước cửa, dùng đôi mắt thâm thúy mà soi mình một lượt từ trên xuống dưới "Cậu đến thăm ông nội sao?"

"Cắt đứt giây phút quan trọng của hai người hả?" Văn Hóa nhếch môi cười, đôi mắt đẹp hằn chưa một sự hận thù sâu sắc. Đường nhìn của hắn ta bắn thẳng về phía Ngọc Thái không chút che đậy. Sát khí này kết hợp với thân thể đầy dấu tích bị thương trước mặt vô tình tỏa ra một thứ dã tính khó tả thành lời "Thật có lỗi! Bác sĩ Thái, tôi muốn xin thẻ, được chứ?"

"Dĩ nhiên là được!" Ngọc Thái cười tình, gian tà nháy mắt với Văn Hóa một cái "Hồng Ngọc, em dẫn cậu Hóa đến chỗ ông nhé! Tiện thể nói cho cậu ấy tình hình cụ thể của ông một chút!"

"Vâng.." Hồng Ngọc cúi đầu, cuối cùng vẫn phải theo chân Văn Hóa rời đi.

Nói thật, lòng cô lúc này đang rối như tơ vò đây này!

Sao tự dưng Văn Hóa lại xuất hiện chứ? Cậu ta ở đó từ khi nào? Đã nhìn thấy những gì rồi? Hồng Ngọc có nên cùng cậu ta giải thích cái gì không đây?..

Ôi trời!

Đen đủi quá đi mất!

"Cậu Hóa, chúng ta đi thôi.."

"Bác sĩ Thái đi cùng luôn đi!" Ngoài dự kiến chính là Văn Hóa không hề quay gót, hắn ta nhướn mày, ngoắc tay "Anh nắm rõ tình hình ông nội hơn vị y sĩ này nhiều đấy nhỉ?"

"Không được!" Bên ngoài bỗng nhiên ào đến một cơn lốc áo trắng - y tá trưởng - vừa lao đến nhanh như cắt "Bác sĩ Thái! Bên kia có ca cấp cứu! Anh mau sang đó đi!"

"Được rồi!" Ngọc Thái nhún vai tỏ vẻ mình rất bận, sau đó nhanh chóng tắt điện thoại bỏ vào ngăn bàn, tiễn khách khóa cửa phòng "Hồng Ngọc sẽ tận hết chức trách của mình, cậu cứ yên tâm đi!"

Để lại một câu khuyên nhủ đầy tính châm chọc, Ngọc Thái nhanh chóng cùng y tá trưởng rời khỏi hiện trường vụ án. Nhất thời chỗ này chỉ còn lại Hồng Ngọc và Văn Hóa ngại ngùng đứng đối diện nhau mà thôi. Không gian yên ắng bao trùm bởi sự căng thẳng vô hình nhanh chóng bị phá vỡ bởi một tiếng lầm bầm thật dài và đầy mỉa mai: "Yên tâm.."

* Bhnhânvậtchínhmớitrởlại 😆😆😆

CóaimongMLhôngnè 😆😆