Edit: Ngạc Tuyết

Thẩm Trạch Nhiên nằm trên giường, một bên nước mũi một bên nước mắt cày xong cập nhật hôm nay, tiện tay ném cái ngư lôi dưới biển sâu*, bỏ ipad xuống thở dài một hơi.

( Một hình thức khen thưởng cho tác giả mạng do đọc giả dùng tiền mua và tác giả có thể quy đổi thành tiền)

Haiz, tiểu thụ cư nhiên mang theo hài tử chạy, biển người mênh mông, biết nơi nào tìm? Tiểu công kia quá ngu, vừa tới liền cướp con của người ta, bị hiểu lầm là đáng đời, hi vọng tác giả tiếp tục ngược hắn đừng có ngừng!

Thẩm Trạch Nhiên trở mình, rơi vào trầm tư. Hắn cũng không thể phạm loại sai lầm này, thấy phản ứng của Lạc Cảnh Xuyên hôm nay, khi nhắc tới Lạc Linh liền biết, y có thể là phi thường quan tâm cô bé.

Vấn đề là, hắn tuy rằng rất yêu thích Lạc Linh, thế nhưng tên Lạc Cảnh Xuyên kia thật sự là đặc biệt đặc biệt khiến người chán ghét! Hắn không thể làm cái việc cướp hài tử không lương tâm đó, lẽ nào chỉ có thể đồng thời thu cả lớn và nhỏ?

Tối đó, Thẩm Trạch Nhiên mơ một giấc, hắn ôm Lạc Linh lao nhanh, Lạc Cảnh Xuyên cầm dao phay đuổi giết hắn, sau đó hắn bị bắt được, trói gô quăng ở nhà. Lạc Cảnh Xuyên một bên mài đao một bên nhìn hắn âm trầm cười, hỏi Lạc Linh muốn ăn hắn thế nào. Lạc Linh cầu xin nói, ba ba đừng ăn ma ma và em trai, Thẩm Trạch Nhiên cúi đầu xuống, phát hiện mình có cái bụng lớn…

Thẩm Trạch Nhiên sợ tới trực tiếp tỉnh lại, nhanh chóng vén chăn lên liếc nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình: Hoàn hảo, hoàn hảo.

Nam nhân mang thai cái gì, thực sự là quá kinh khủng rồi! So với bị chặt làm nhân bánh bao còn dọa người hơn.

Nghĩ tới đây, Thẩm Trạch Nhiên bỗng có chút hổ thẹn, Lạc Cảnh Xuyên là một đại nam nhân, không hiểu ra sao mang thai, một mình ở nước ngoài sinh con, một mình đem con nuôi lớn…

Nhất định trải qua đặc biệt gian khổ, khẳng định chịu rất nhiều uất ức.

Thẩm Trạch Nhiên cứ như vậy một hồi, đã não bổ mười vạn chữ ngược thụ văn. Chờ chút, ngược xong thụ thì nên dựa theo thông lệ tiến tới ngược công, hơn nữa còn phải tăng gấp bội lần ngược trở về, nếu không sẽ bị đọc giả lăn lộn cầu BE.

Hắn mới không cần bị ngược a! Không được, hắn nhất định phải vặn gãy đoạn này, phải tiên hạ thủ vi cường.

Đầu tiên, hắn tuyệt đối không thể tái phạm bất kỳ sai lầm nào, như là trào phúng Lạc Cảnh Xuyên, bắt nạt Lạc Cảnh Xuyên, đối Lạc Cảnh Xuyên quăng sắc mặt… Chờ một chút, tình tiết này có chút quen mắt, mà nhân vật chính hình như có sự thay đổi.

Không không không, như vậy vừa lúc, hiện giờ ngược còn ít, mình có thể tránh khỏi sau đó liền tránh được đại ngược. Dù sao tiểu ngược di tình, đại ngược thương thân, hắn mới không cần ngược tâm rồi ngược thân.

Thẩm Trạch Nhiên yên lặng lau đi mồ hôi lạnh, may là hắn vẫn luôn rất cơ trí, sau đó hắn chỉ cần lấy lòng Lạc Cảnh Xuyên, điên cuồng xoát độ hảo cảm, là có thể đổi thành con đường ngốc bạch ngọt đầy phấn hồng a!

Thẩm Trạch Nhiên một lần nữa nằm xuống ổ chăn, an tâm mà ngủ một giấc đến hừng đông.

Sáng sớm, Thẩm Trạch Nhiên hảo hảo rửa mặt ăn mặc một phen, vuốt đến tóc bóng lưỡng, có thể trực tiếp bứt xuống xào rau. Một lần lại một lần xác định chính mình vẫn là ngọc thụ lâm phong tiêu sái lỗi lạc bá đạo tổng tài, Thẩm Trạch Nhiên mở chiếc ZEV hướng công ty lái đi, trên đường cố ý vòng tới cửa hàng hoa, dưới sự cực lực đề cử của bà chủ, mua mười một cành hoa hồng đỏ.

Lạc Cảnh Xuyên mang theo cặp công văn, đẩy ra cửa phòng làm việc, mới vừa bước vào một bước, lập tức cứng đơ ở cửa. Quay đầu nhìn ra cửa, xác nhận chính mình không có đi nhầm, mới nghi ngờ mà bước vào.

Trên bàn làm việc của hắn đặt một lọ pha lê tinh xảo, trong bình cắm một đống hoa hồng, chung quanh điểm đầy sao trời, cạnh lọ hoa còn để một hộp giữ ấm, Lạc Cảnh Xuyên đi tới, rút ra tấm thiệp dưới hộp đồ ăn.

“Bữa sáng ăn ngon, cả ngày tâm tình tốt ~(≧▽≦)/~ “

“……” Quá nhiều tin tức, Lạc Cảnh Xuyên trong lúc nhất thời không biết là nên phun tào “Thẩm Trạch Nhiên đến tột cùng làm cái khỉ gió gì” hay vẫn là phun tào “Chính mình mỗi ngày đều là cơm nước xong mới tới làm, chuẩn bị cái len sợi bữa sáng”.