CHƯƠNG 544: AI LÀ CHỊ DÂU? (9)

Diệp Lăng Thiên quay lại liền thấy Lý Yến đang mở to mắt nhìn mình, an tĩnh nằm cạnh Diệp Lăng Thiên, hiển nhiên cô đã tỉnh sớm hơn anh.

Diệp Lăng Thiên thấy mình ngủ bên cạnh Lý Yến không khỏi nhíu mày. Thức dậy thấy bên cạnh là một người phụ nữ, hơn nữa quần áo 2 người lại vứt đầy đất, kẻ ngu cũng biết tối qua phát sinh chuyện gì.

Nhưng Diệp Lăng Thiên vẫn vén chăn lên xác nhận lại một chút, bởi vì anh hoàn toàn không nhớ tối ngày hôm qua đã phát sinh chuyện gì, vì vậy anh cố gắng xác minh những gì anh đã làm đêm qua.

Vén chăn lên, thấy cơ thể mình vẫn đang để trần, cùng với Lý Yến ngủ ở bên cạnh cũng không mảnh vải che thân.

Diệp Lăng Thiên giờ đã hoàn toàn rõ chuyện gì xảy ra tối qua, nếu như nói tối hôm qua không hề phát sinh chuyện gì đến anh cũng không thể tin nổi. Diệp Lăng Thiên khom người nhặt quần áo rơi dưới đất lên, móc ra một gói thuốc lá, rút một điếu ra hút. Điện thoại di động ở trong túi quần, anh cũng không còn tâm trạng đi tìm, điện thoại cũng đã tắt từ lúc nào.

Diệp Lăng Thiên dựa lưng trên giường, từ từ hút thuốc.

Lý Yến cũng từ trên giường ngồi dậy, kéo chăn che lên ngực mình, cầm lấy bao thuốc lá từ tay Diệp Lăng Thiên, cũng rút ra một điếu thuốc hút. Ngay hơi đầu tiên đã bị sặc, vội vàng ho khan, nhưng vẫn tiếp tục hút. Hai người cứ như vậy dựa vào giường, mỗi người hút một điếu, không ai nói gì. Hai người đều đang chìm trong suy nghĩ của mình, suy nghĩ về tình huống trước mắt.

Thật ra thì Lý Yến cũng chỉ tỉnh dậy sớm hơn Diệp Lăng Thiên một chút, cũng là do chuông điện thoại của Diệp Lăng Thiên đánh thức, đối với chuyện tối ngày hôm qua, cô cũng giống Diệp Lăng Thiên đều đã quên sạch sẻ. Ít nhất Diệp Lăng Thiên còn nhớ là mình đã đem Lý Yến vào giường, mà Lý Yến thì chỉ nhớ lúc mình cùng Diệp Lăng Thiên uống rượu mà thôi.

“Sao vậy? Hối hận về chuyện tối hôm qua sao?” Lý Yến nhàn nhạt hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Không, tôi không bao giờ hối hận, cho dù có làm sai chuyện gì.” Diệp Lăng Thiên lãnh đạm nói, sau đó vươn tay giật điếu thuốc trong miệng Lý Yên, ném thẳng vào thùng rác bên giường, không để cho Lý Yến tiếp tục hút nữa.

Đối với việc bị Diệp Lăng Thiên cướp đi điếu thuốc Lý Yến cũng không có bất mãn gì, chỉ hỏi tiếp: “Anh sẽ không cảm thấy chuyện hôm qua có lỗi với Lý Vũ Hân chứ?”

“Chuyện tối hôm qua chẳng qua cũng chỉ là một tai nạn, không ai muốn phát sinh loại chuyện này cả. Hơn nữa, tôi và Vũ Hân cũng đã chia tay, cho nên tôi cũng không có lỗi với cô ấy. Chẳng qua là cảm thấy có lỗi với cô, chuyện này với cô cũng không công bằng” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Anh làm sao biết rằng đó không phải là điều tôi muốn xảy ra vào tối qua?” Lý Yến cười hỏi.

Diệp Lăng Thiên cũng nhàn nhạt cười một tiếng, rồi nói: “Lý Yến cô còn có thể có thể làm ra chuyện gì nữa sao, hơn nữa tối hôm qua cô còn say trước cả tôi. Tôi cũng chỉ nhớ là đã mang cô ôm tới giường, sau đó cũng chẳng nhớ đã có chuyện gì xảy ra.”

“Lăng Thiên, tôi biết anh lúc này trong lòng đang có nhiều áp lực và gánh nặng. Anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đều là người lớn, làm ra chút chuyện quá đáng cũng không sao. Không có ai quy định chỉ cần trải qua chuyện giường chiếu với nhau thì nhất định phải kết hôn, hơn nữa, chuyện tối qua cũng là bất ngờ. Đây cũng không phải là lần đầu tiên của 2 chúng ta, có đúng hay không? Tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì, hôm nay cứ quên hết đi. Người trong lòng anh là Lý Vũ Hân, anh cần phải đi tìm cô ấy, không nên vì chuyện tối qua mà cứ để cho mình do dự mãi.” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên chầm chậm nói.

Diệp Lăng Thiên lắc đầu, không nói gì, tiếp tục hút thuốc, lẳng lặng dựa vào đầu giường, cảm nhận được nhiệt độ bên người Lý Yến truyền tới. Bây giờ Lý Yến vô cùng nữ tính, cũng có tư vị phụ nữ. Trước kia Diệp Lăng Thiên vẫn luôn coi Lý Yến làm người anh em, anh cũng chưa từng đối xử với cô như một người phụ nữ, mà bây giờ anh mới bỗng nhiên phát hiện, Lý Yến cũng thật xinh đẹp, nữ tính.

“Cả đời này tôi sẽ không yêu ai nữa.” Rất lâu sau Diệp Lăng Thiên mới chậm rãi nói một câu.

Những lời này làm cho Lý Yến vô cùng kinh ngạc, lập tức ngồi dậy nhìn Diệp Lăng Thiên, chăn đắp trước ngực cũng bị tuột xuống, khiến Lý Yến vội vàng kéo chăn đắp lại, mặt cô lập tức đỏ bừng.

“Tại sao? Anh không phải vì với Lý Vũ Hân bị đả kích sau chia tay nên chuẩn bị cả đời này không yêu đương nữa chứ?”

“Không phải vậy đâu, tôi cũng không đến nổi yếu ớt như vậy” Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười nói, sau đó vừa hút thuốc vừa từ từ nói: “Trước đây tôi chưa từng nghĩ trên người mình có khuyết điểm gì. Thật sự mà nói, tôi luôn luôn vô cùng tự tin, và cũng chính nhờ sự tự tin mà tôi có thể sống tới ngày hôm nay. Lần trước tôi đi tìm Lý Vũ Hân cầu hôn, cô ấy đã từ chối, cũng nói với tôi một vài lời, sau khi trở về tôi cũng tự mình suy nghĩ kỹ ít ngày, sau đó cảm thấy cô ấy nói rất đúng. Theo cô ấy nói, có thể làm bạn với tôi là một chuyện rất hạnh phúc, bởi vì tôi vì bạn mình mà có thể đánh đổi cả mạng sống của mình.”

“Nhưng cũng nói làm người phụ nữ của tôi cũng thật đáng buồn, bởi vì, tôi không hiểu ích kỷ là gì? Và cũng chẳng quan tâm được đến trái tim của người phụ nữ. Giống như lần trước tôi vì cứu cô, từ đầu đến cuối cũng không để tâm đến cảm nghĩ của Lý Vũ Hân. Sau đó tôi mới tự mình suy nghĩ lại, thì thấy đúng như vậy, tôi vì cứu cô, ngay cả mạng cũng không cần. Điều này đối với cô ấy mà nói quả thực quá không công bằng, cũng quá ủy khuất. May mắn là tôi đã không chết, nếu tôi mà chết, cô ấy phải thế nào? Đây sẽ là một đả kích lớn? Nếu là tôi cùng cô ấy đã kết hôn rồi vậy thì càng nghiêm trọng, vậy cả đời này của cô ấy đều bị tôi làm cho liên lụy. Có thể cả đời này tôi cũng sẽ không ở gặp phải chuyện liều mạng như lần trước nữa, nhưng tính cách của tôi thì không đổi được. Cho nên, tôi nhất định không có cách nào trở thành một người chồng tốt càng không thể là một người bạn trai. Người phụ nữ nào đi theo tôi cuối cùng cũng chỉ nhận lấy thương tổn mà thôi. Nếu vậy, tôi tình nguyện không dây dưa đến chuyện tình cảm. Sống một mình cũng rất tốt.”

Nghe Diệp Lăng Thiên nói, Lý Yến nhất thời cũng không biết nên nói gì. Thông tin trong lời Diệp Lăng Thiên quá nhiều, nên đến giờ Lý Yến căn bản vẫn chưa hiểu hết.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa, Diệp Lăng Thiên bò dậy, xuống giường, từ trong túi quần cầm lấy điện thoại ra nhìn một chút, là Diệp Sương gọi tới.

“Nghe đây, Diệp Sương, có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

” Anh, Sao bây giờ còn chưa tới nữa? Không phải anh nói là cùng dì Lục trưa nay tới chỗ này ăn cơm sao, bây giờ cũng gần mười một giờ trưa rồi, sao anh vẫn còn chưa tới? Có phải đang ở cùng chị Vũ Hân tình tứ mà quên mất chuyện này không?” Diệp Sương cười hì hì nói.