CHƯƠNG 538: AI LÀ CHỊ DÂU (3)

“Em có thể nghĩ như vậy anh cũng đã yên lòng rồi, được rồi, sau này chúng ta sẽ không tiếp tục nói những chuyện này nữa, ngày mai em có làm gì không?” Diệp Lăng Thiên cười cười hỏi.

“Không có, anh thì sao?”

“Ngày mai anh bắt đầu nghỉ, như vậy đi, ngày mai em đi cùng với anh, chúng ta đến siêu thị mua những thứ cần đón tết về nhà, em đi lấy giấy với bút chúng ta ghi lại những đồ mà mình cần mua, buổi sáng ngày mai chúng ta ra ngoài mua sắm, sau đó vệ sinh ở trong nhà cả một ngày. Mặc dù chỉ có hai anh em chúng ta ăn tết với nhau nhưng mà cũng phải xử lý cho thỏa đáng một chút, có đúng không nào?” Diệp Lăng Thiên cười.

“Đúng vậy đó, thật ra thì em chuẩn bị về nhà để làm vệ sinh, anh chờ đi, để em đi lấy giấy.” Diệp Sương vui mừng hớn hở chạy vào phòng của mình, lấy giấy bút ra.

“Anh ơi, đầu tiên là cái gì?” Diệp Sương hỏi.

“Năm nay em muốn ăn tết cái gì?”

Hai anh em vui vẻ lên kế hoạch ăn tết ở nhà, bầu không khí vô cùng sôi nổi.

Lên kế hoạch với Diệp Sương đến khuya, lúc Diệp Lăng Thiên trở về phòng ngủ thì đã hơn mười một giờ, nhưng mà anh lại không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.

Đi ra khỏi phòng ngủ của mình, rót một ly trà, bất tri bất giác lại bước vào căn phòng mà Lý Vũ Hân đã từng ngủ, đó là một căn phòng có diện tích lớn nhất và thoải mái nhất, nhưng mà sau khi Lý Vũ Hân dọn đi rồi thì Diệp Lăng Thiên cũng không chuyển vào đó, anh vẫn ở thư phòng như cũ. Tại sao Diệp Lăng Thiên không chuyển vào thì bản thân anh cũng không rõ ràng, chỉ có lẽ là bởi vì anh lười biếng phải chuyển.

Diệp Lăng Thiên ngồi trên ban công chậm rãi hút thuốc, trong khoảng thời gian gần đây tâm trạng của anh vẫn luôn không phải là rất tốt, dường như là tìm không thấy lý do để cho anh vui vẻ trở lại, mặc dù Diệp Lăng Thiên đã tự lặp đi lặp lại với mình rằng không có việc gì hết, cũng biểu hiện không có việc gì, nhưng mà trong lòng của anh biết, sự ra đi của Lý Vũ Hân để lại đả kích rất lớn ở trong lòng anh.

Hai ngày tiếp theo Diệp Lăng Thiên không đi đâu hết, chỉ là dẫn theo Diệp Sương hai người lái xe đi mua đồ trong thành phố, quần áo, đồ ăn và đồ dùng. Giống như là anh đã nói, mặc dù chỉ có hai anh em ăn tết với nhau nhưng mà Diệp Lăng Thiên vẫn phải chuẩn bị cho đầy đủ, sáng sớm ba mươi tết, Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương đã bắt đầu bận rộn. Diệp Lăng Thiên bắt đầu làm đồ ăn, Diệp Sương làm vệ sinh, hai người vừa làm chuyện của mình vừa trò chuyện với nhau, cũng vui vẻ hòa thuận.

Cơm tất niên chuẩn bị rất phong phú, cả bàn đều là đồ ăn, trên cơ bản đều là những món mà Diệp Sương thích, nhìn thức ăn đầy bàn, Diệp Lăng Thiên không khỏi cảm thán, nhoáng một cái đã trôi qua một năm, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.

“Anh, nào, để em mời anh một ly, chúc mừng năm mới.” Diệp Sương bưng đồ uống lên nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, nở nụ cười cụng ly với Diệp Sương.

“Anh, em hỏi anh một câu hỏi, anh đoán xem bây giờ chị Vũ Hân đang làm cái gì?” Diệp Sương đột nhiên lại hỏi.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, trong lúc nhất thời có hơi giật mình, sau đó anh mới lắc đầu. Lý Vũ Hân có thể làm gì đây? Cô ấy chỉ có một mình, Hứa Hiểu Tinh đã trở về thành phố Y từ lâu, chắc chắn là lúc này Lý Vũ Hân đang đón năm mới một mình, rất cô đơn.

“Anh, em cảm thấy là anh nên đến đó đón năm mới với chị Vũ Hân đi, tối nay anh đi với chị ấy, một mình chị ấy thật sự rất cô đơn.” Diệp Sương nói tiếp.

Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Anh với cô ấy đã chia tay rồi, ở bên nhau lại không thích hợp, với lại chưa chắc cô ấy hi vọng anh đến đó, hơn nữa cho dù anh muốn đi cũng không có cách nào, anh không biết cô ấy đang ở đâu.”

Diệp Sương cười cười chạy vào trong phòng, không bao lâu sau lại lấy ra một tờ giấy đưa cho Diệp Lăng Thiên, nói: “Đây chính là địa chỉ nhà mới của chị Vũ Hân đó.”

Diệp Lăng Thiên kinh ngạc hỏi: “Sao em lại biết vậy?”

“Sao em lại không biết được chứ, em đến đó hai lần rồi, chỉ là chị Vũ Hân nói với em đừng nói cho anh biết là chị ấy đang ở đâu, cho nên em mới không nói cho anh biết. Em đã ghi địa chỉ lại rồi, sau khi nhớ lại thì hủy đi, trong mấy phim đặc công đều làm như vậy đó.” Diệp Sương cười hì hì nói, sau đó lại nghiêm túc nói: “Đừng nói cho chị Vũ Hân biết là em nói cho anh biết đó nha, nếu không thì chị ấy sẽ mắng em là kẻ phản bội đó.”

Diệp Lăng Thiên nhìn tờ giấy cực kỳ lâu, cuối cùng mới lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, cô ấy là người đã trưởng thành, hơn nữa cô ấy rất kiên cường, một mình ăn tết không có chuyện gì đâu, chúng ta ăn cơm thôi.”

“Anh thật sự nghĩ như vậy hả? Nếu như anh thật sự nghĩ như vậy thì anh cũng sẽ không đêm nào cũng mất hồn mất vía, em biết là anh đang nhớ chị Vũ Hân, em cũng hiểu suy nghĩ trong lòng anh, có phải anh cảm thấy năm ngoái anh không ăn tết với em cho nên trong lòng thấy hổ thẹn, cảm thấy là năm nay nhất định phải ăn tết cùng với em có đúng không hả? Anh à, thật ra em có suy nghĩ kỹ rồi, hai người chúng ta đều đã ăn cơm tất niên với nhau, hơn nữa buổi tối hôm nay em với mấy người bạn học cùng tổ chức tiệc đón năm mới ở Đông Hải, còn có Ưu Ưu sẽ đi cùng với em, em đã thương lượng với cậu ấy xong rồi, cậu ấy đi chơi cùng với em, sau khi chơi xong thì tối ngày hôm nay em sẽ đến nhà của cậu ấy, nhà cậu ấy cũng chỉ có hai người là mẹ cậu ấy với lại cậu ấy ăn tết với nhau, cũng rất nhàm chán, em cũng giống như vậy, cho nên anh không cần phải lo lắng cho em đâu, dù anh ở nhà thì một lát nữa em cũng phải ra ngoài, cho nên anh vẫn cứ nên đi đi, một mình chị Vũ Hân ở trong nhà chắc vô cùng buồn bã. Em nghĩ là lúc này chị ấy cũng đang nhớ đến anh, dù cho hai người đã không phải là người yêu của nhau, là bạn bè, anh cũng nên đón tết với chị ấy.” Diệp Sương thuyết phục Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc chậm rãi hút, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu nói: “Được rồi, để anh đi qua đó, một lát nữa rồi đi, hai chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi.”

“Vậy anh ăn đi, em cũng không chờ anh nữa, em ăn xong đi ra ngoài rồi, mọi người đều đang chờ em.” Diệp Sương quả thật là đứng dậy ngay lập tức, trở lại trong phòng của mình cầm cái túi xách thì đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh, chúc mừng năm mới, ngày mai nhớ là đến nhà của Ưu Ưu đón em với nha, dù sao thì ngày mai anh cũng phải đến nhà của Ưu Ưu ăn cơm mà có đúng không?”

Diệp Sương nói xong thì cũng đi ra ngoài, còn lại một mình Diệp Lăng Thiên ngồi đó cười khổ, nhìn trên bàn chất đầy đồ ăn, cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng không biết là mình muốn ăn cái gì, rất lâu sau đó mới chậm rãi đứng dậy, đứng ở ban công hút một điếu thuốc, nhìn ánh đèn của nhà nhà ở bên ngoài, ánh đèn ấm áp trong từng khung cửa sổ. Diệp Lăng Thiên quay người đi vào trong phòng ngủ lấy chìa khóa xe đi xuống lầu, lái xe của mình ra ngoài.

Diệp Lăng Thiên vừa lái xe ra ngoài, Diệp Sương liền bước ra từ trong khúc cua tối, cười hì hì lấy điện thoại di động ra gọi qua cho Hứa Hiểu Tinh.

“Diệp Sương, thế nào rồi?”

“Chị Hiểu Tinh, vẫn là chị thông minh, phương pháp của chị thật sự rất có hiệu quả. Anh em chờ em vừa đi xuống lầu là cũng đi xuống đầu lái xe đi, em đoán là trải qua một đêm như thế, hai người bọn họ chắc chắn có thể làm lành với nhau.” Diệp Sương vừa đi ra ngoài, vừa cười hì hì nói chuyện với Hứa Hiểu Tinh.