CHƯƠNG 517: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (7)

“Vậy thì tốt, anh ta chết rồi, sau này cô sẽ an toàn.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhõm gật đầu, ban đầu tại sao trước khi nhảy xuống Diệp Lăng Thiên vẫn muốn nghĩ cách giết Lâm Xung, thứ nhất là vì trả thù, hơn nữa là để diệt trừ hậu họa cho Lý Yến, chỉ cần Lâm Xung còn chưa chết, sớm muộn gì cũng có một ngày Lý Yến chết trong tay anh ta, vì vậy, lúc đó Diệp Lăng Thiên mới kiên định muốn giết chết Lâm Xung.

Lý Yến gật đầu, nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nhìn Hứa Hiểu Tinh, sau đó mới nói: “Tôi ra ngoài gọi điện cho ba tôi.” Sau đó cô đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên.

“Lăng Thiên, tôi xin anh đấy, sau này đừng có đi làm mấy chuyện mạo hiểm như vậy nữa có được không, anh không quan tâm đén mạng sống của mình, nhưng chúng tôi quan tâm, nếu anh thật sự đi rồi, Vũ Hân phải làm sao? Diệp Sương phải làm sao? Sao anh không nghĩ cho cảm nhận của bọn họ? Anh biết những ngày này Vũ Hân đã trải qua như thế nào không? Nửa tháng rồi, cô ấy chưa từng có một giấc ngủ ngon nào, trong lòng cũng đã sụp đổ rồi, nhưng vẫn phải chịu đựng giúp anh quản lý hai công ty, giúp anh chăm sóc Diệp Sương, nếu anh thật sự rời đi, anh bảo đời này cô ấy phải sống như thế nào? Anh biết mấy ngày nay chúng tôi trải qua như thế nào không? Anh biết bọn tôi khổ sở như thế nào không? Diệp Lăng Thiên, anh quá ích kỉ rồi đó.” Hứa Hiểu Tinh đợi Lý Yến ra ngoài mới bật khóc, vừa khóc vừa mắng Lý Vũ Hân.

“Xin lỗi, khiến cô lo lắng rồi.” Diệp Lăng Thiên thở dài một hơi rồi nói.

“Bây giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?” Hứa Hiểu Tinh lập tức hỏi.

“Vẫn ổn, tôi nghĩ, chỉ càn tỉnh lại rồi thì chết không nổi đâu.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói.

“Im miệng, đừng nói chữ chết nữa, nghe thấy chưa.” Hứa Hiểu Tinh tức giận nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Từ lúc tôi vào viện đến nay đã bao lâu rồi?”

“Hôm nay là ngày thứ mười ba rồi, anh biết không, anh đã hôn mê mười ba ngày rồi, đến cả chuyên gia đến từ thành phố Y cũng nói tỉ lệ tỉnh lại của anh không cao, chúng tôi đã sắp tuyệt vọng rồi anh biết không, nhưng ông trời phù hộ, anh tỉnh lại rồi. Nếu anh mà thật sự đi, chúng tôi thật sự không biết phải làm sao. Tôi xin anh, sau này đừng làm loại chuyện mạo hiểm này nữa.

“Được, tôi đồng ý với cô, sau này sẽ không làm nữa.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Sao cô lại trở về rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Vũ Hân gọi điện thoại cho tôi, nói đến chuyện của anh, tôi biết, cô ấy muốn tôi trở về để gặp anh lần cuối. Vì vậy, tôi đã xin kết thúc kì học trao đổi, về hẳn đây luôn.”

“Về rồi? Không đi nữa sao?”

“Không đi nữa, về trường tiếp tục dạy học.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu.

Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, cũng không nói gì nữa.

“Bức thư anh viết cho tôi tôi đã đọc rồi.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên ngơ ra, anh nhìn Hứa Hiểu Tinh, gật đầu rồi không nói gì nữa.

Những bức thư đó là anh bảo Lý Đông Sinh đưa cho bọn họ sau khi anh chết, nhưng không ngờ anh chưa chết mà Lý Đông Sinh đã đưa thư cho Lý Vũ Hân rồi, chuyện này không khỏi khiến Diệp Lăng Thiên thấy ngại ngùng, dù sao có một vài chuyện nếu không phải viết trong di thư, cả đời này anh sẽ không nói ra. Có lẽ lúc đó đối với Lý Đông Sinh mà nói, Diệp Lăng Thiên anh đã không còn có khả năng sống tiếp nữa rồi.

“Thật ra không cần nói xin lỗi với tôi, cũng không cần nói cảm ơn với tôi. Anh có thể xuất hiện trong cuộc đời tôi đã là chuyện tốt đẹp nhất trong đời tôi rồi, cũng là chuyện hạnh phúc nhất. Bất kể là làm gì cho anh, tôi đều tự nguyện, đối với tôi mà nói, mỗi chuyện tôi làm cho anh thật ra đều là một loại hạnh phúc và hưởng thụ của tôi, cho dù đến cuối cùng chúng ta hữu duyên vô phận tôi cũng không hối hận, cũng chưa từng nuối tiếc, chỉ cần anh từng thích tôi, đối với tôi mà nói, đều xứng đáng. Khoảng thời gian ở nước B tôi đã nghĩ rất nhiều, vốn tôi tưởng rằng rời xa anh, đi đến một thế giới không có anh sẽ quên được anh, nhưng sự thật chứng minh không phải như vậy, có một loại khắc cốt ghi tâm, nó sẽ không vì thời gian, không gian thay đổi mà biến mất, ngược lại nó sẽ càng mạnh mẽ hơn, anh biết không, những ngày tháng ở nước B, thời gian khiến tôi hạnh phúc nhất mỗi ngày chính là buổi tối nằm trên giường ngủ nhớ về anh, nghĩ lúc đó anh đang làm gì, nghĩ anh đã trở thành như thế nào rồi, nhớ về những chuyện đã từng xảy ra giữa hai chúng ta, nhớ về lần đầu tiên tôi gặp anh, nhớ về việc anh từng cầm ô che cho tôi, tặng bút cho tôi, rất nhiều rất nhiều, nghĩ về anh là việc vui vẻ duy nhất của tôi trong những ngày tháng ở nước B. Tôi dần dần nhận ra, thực ra nhớ nhung chính là một loại hạnh phúc, hồi ức cũng là một sự tốt đẹp. Tôi biết tại sao lúc tôi ở trong nước lại đau khổ như vậy mà đến nước B lại thoải mái hơn rồi, vì tôi biết, tình yêu không liên quan đến việc có ở bên nhau hay không, yêu chính là yêu, không liên quan đến những thứ khác. Ở trong nước, vì tôi luôn nghĩ về việc muốn ở cùng anh, muốn gả cho anh, sinh con cho anh, nên khi nhìn thấy anh và Vũ Hân ở bên nhau thì rất đau khổ, ra nước ngoài, tôi nghĩ thông suốt rồi. Khoảng thời gian này thật ra mọi người đều đã chuẩn bị xong tâm lí anh sẽ ra đi, tôi cũng nghĩ rõ ràng hoàn toàn rồi, tôi yêu anh, Diệp Lăng Thiên, người đàn ông duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này, tôi nghĩ có lẽ sẽ không còn người đàn ông nào khác có thể tiến vào trái tim tôi một cách vô lí và bá đạo như anh nữa. Tôi yêu anh, nhưng tôi không muốn ở bên anh, vì tình yêu này là chuyện của một mình tôi, tôi chỉ cần biết mình yêu anh là được rồi.” Hứa Hiểu Tinh chậm rãi nói, nói rất nghiêm túc, rất cảm động, có thể thấy, đây quả thực là lời nói thật lòng của cô.

“Sau khi xuất viện, anh kết hôn với Vũ Hân đi.” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, không hiểu tại sao Hứa Hiểu Tinh lại đột nhiên nói như vậy.

“Khoảng thời gian anh xảy ra chuyện, người đau khổ nhất chính là Vũ Hân, cô ấy vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi biết, nội tâm của cô ấy suy sụp, đau khổ đến mức nào, cô ấy yêu anh nhiều hơn bất cứ ai khác, tuy cô ấy chưa từng nói qua, nhưng cô ấy vẫn luôn lặng lẽ, kiên trì làm mọi thứ vì anh, giống như vợ cua anh vậy, chủ trì mọi thứ. Cô ấy từng nói với tôi, nếu anh thật sự ra đi, cô ấy sẽ thay anh chăm sóc cho Diệp Sương như một người vợ của anh, giúp anh quản lí hai công ty, cả đời này sẽ không gả cho người khác nữa. Lăng Thiên, anh nợ cô ấy quá nhiều. Hai người giày vò nhau chắc cũng giày vò đủ rồi, đợi anh khỏe lại thì kết hôn đi. Cho cô ấy một mái nhà, chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nói với Diệp Lăng Thiên.