CHƯƠNG 507: CỬU TỬ NHẤT SINH (10)

Lý Yến không ngờ Diệp Lăng Thiên sẽ cõng cô nhảy xuống hẻm núi, ngay khoảnh khắc Diệp Lăng Thiên nhảy xuống, Lý Yến sợ đến mức hét ầm lên.

“Ôm chặt tôi.” Diệp Lăng Thiên kêu to sau đó đã bị nhánh cây móc lại, đạp lên nhánh cây sau đó tiếp tục rơi xuống. Ở khu vực hẻm núi như thế này, xung quanh toàn là cây cối, cũng chính vì những cây cối rậm rạp này nên Diệp Lăng Thiên mới nhảy xuống một cách dứt khoát như thế, dù sao có nhiều cây thế này thì vẫn có tỉ lệ sống sót nhất định, ngay lập tức có lẽ tỷ lệ sẽ bằng không, rất có khả năng còn chưa kịp rơi xuống đất hoặc rơi xuống nước thì đã bị nhánh cây đâm thủng ở giữa không trung rồi. Nhưng nếu có thể rớt xuống nước hoặc rớt xuống đất, với độ cao như thế này thì tỷ lệ sống sót vẫn là không, cho nên ngay khi Diệp Lăng Thiên nhảy xuống cũng đã tính toán kỹ khoảng cách, không nhảy ra quá xa, để anh có thể nhảy lên cây.

Diệp Lăng Thiên vươn hai tay quơ quào lung tung, chỉ cần có thể túm lấy cái gì thì sẽ có cơ hội sống sót. Nhưng hai người nhảy từ trên cao như thế xuống, lực đánh vào cũng có thể tưởng tượng được, gần như không thể nào túm được thứ gì.

Hai người vẫn luôn đụng trúng các nhánh cây, thỉnh thoảng Lý Yến lại rên rỉ đầy đau đớn, nhưng cô vẫn luôn ôm chặt lấy Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên biết được độ cao đại khái, anh cũng không biết anh đã rơi xuống được bao nhiêu, bởi vì thỉnh thoảng có nhánh cây giảm xốc nên tốc độ rơi cũng không nhanh, khi Diệp Lăng Thiên cảm giác đã rơi xuống rất lâu, lực đánh vào cũng đã bị triệt tiêu hơn phân nửa, cuối cùng anh cũng túm được một thân cây khô, túm lấy thật chặt, treo lơ lửng trên cây, mà Lý Yến cũng ôm chặt lấy Diệp Lăng Thiên.

“Ôm chặt tôi, nhất định không được buông tay.” Diệp Lăng Thiên cảm thấy nội tạng đã muốn vỡ vụn, nhưng vẫn cắn răng rướn người leo lên trên, cứ thế mà cõng Lý Yến bò lên trên một thân cây thô to, cuối cùng hai người cũng có thể nghỉ ngơi dưỡng sức được một lúc. Ngay lúc vừa mới ngồi xuống, Diệp Lăng Thiên đột nhiên cúi đầu phun ra vài búng máu, anh biết, với cái kiểu va chạm liên tục khi nãy, chắc chắn nội tạng của anh đã bị thương, đây là chuyện không thể tránh được, nhưng bây giờ nếu anh còn chưa chết thì cũng có nghĩa tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

“Anh thế nào? Sao rồi? Có bị gì không?” Lý Yến vội vàng hỏi. Quần áo của Lý Yến cũng bị xé thành vải vụn giống như Diệp Lăng Thiên, trên người đầy vết thương rải rác khắp nơi, nhưng vì cô luôn ở trên lưng Diệp Lăng Thiên nên không bị thương quá nặng.

Diệp Lăng Thiên đợi một lúc lâu, chờ đến khi cảm giác nội tạng đau kịch liệt giảm bớt đi một ít mới lại phun ra một ngụm máu, gian nan nói: “Không có gì, may mắn, cả hai chúng ta đều còn sống.”

Sau khi nói xong câu đó, Diệp Lăng Thiên cảm giác đầu óc hơi choáng váng, anh biết là do trên lưng anh mất máu quá nhiều mà ra.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến, Lý Yến lại yếu hơn rồi, Diệp Lăng Thiên biết, thật ra nguy hiểm vẫn chưa qua đi, nếu anh và Lý Yến đều như thế này, có lẽ cũng không chịu đựng được bao lâu.

Diệp Lăng Thiên lấy kính viễn vọng ra, nhìn tình hình ở xung quanh, bởi vì ánh trăng quá mờ nên gần như không thể nhìn được tình cảnh ở xa hơn một mét, đặc biệt là bọn họ còn đang ở trên cây.

Cầm kính viễn vọng nhìn xuống dưới, Diệp Lăng Thiên sợ hết hồn, còn cách hơn hai mươi mét là xuống đến cùng, hơn nữa bên dưới là một dòng suối nhỏ không quá rộng, có thể nghĩ được nước trong dòng suối nhỏ này sâu đến cỡ nào, nếu ngã xuống thì chết chắc. Bây giờ hai người đã dừng lại, Diệp Lăng Thiên cũng có thể dẫn Lý Yến từ từ bò xuống, nhưng mà lấy trạng thái hiện tại của hai người thì gần như không thể, Diệp Lăng Thiên cũng hiểu rất rõ, anh sắp sửa phải ngất đi vì mất quá nhiều máu, hoàn toàn không có khả năng bò xuống. Bây giờ điều anh cần làm là trước khi anh ngất đi, hoặc cũng có thể nói là trước khi anh chết, phải tìm cho Lý Yến một chỗ an toàn để trốn, để Lý Yến có thể ở đó chờ cảnh sát đến cứu, mà anh biết, thật ra trên cơ bản anh đã không cứu được nữa rồi.

Diệp Lăng Thiên cầm kính viễn vọng tiếp tục quan sát tình hình, phát hiện đi xuống khoảng bảy tám mét nữa có một cái sơn động, nhìn kỹ hơn, hình như khoảng mười mét phía bên trái cũng có một cái sơn động nhỏ. Thật ra mấy chỗ thế này có sơn động cũng là chuyện bình thường, nếu không có thì mới là lạ. Đây cũng coi như là ông trời phù hộ bọn họ đi.

“Rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Sao lại yếu thế này?” Thật ra Diệp Lăng Thiên đã phát hiện ra Lý Yến không bình thường từ lâu, nhưng vẫn chưa kịp hỏi.

“Đã hai ngày tôi không ăn gì rồi, cũng không uống nước, bị mất nước.” Lý Yến yếu ớt nói.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, không có gì để ăn, cũng không có nước.

Diệp Lăng Thiên cũng không thể quan tâm quá nhiều, lập tức cởi áo bên ngoài của anh ra, cũng cởi quần ra, sau đó lại nói với Lý Yến: “Ôm tôi.”

“Tôi thật sự không ôm nổi, Lăng Thiên, có lẽ tôi không thể chịu đựng nổi đến khi quay về. Xin lỗi, có lẽ tôi phải chết trước rồi.” Lý Yến dựa lên cây, lắc đầu.

“Lúc trước còn không chết, không lẽ bây giờ lại chết sao? Đến đây, ôm tôi.” Diệp Lăng Thiên làm Lý Yến bò lên lưng anh lần nữa, sau đó dùng quần áo anh cột chặt Lý Yến lên người, cột rất chặt, anh sợ lát nữa Lý Yến không cẩn thận không còn sức để ôm sẽ bị rớt xuống. Sau khi cột chắc Lý Yến rồi, Diệp Lăng Thiên dựa theo vị trí vừa mới nhìn thấy lúc nãy, bò dọc xuống theo một thân cây, nói thật cũng không quá khó. Nhưng khó là chính Diệp Lăng Thiên cũng sắp không chịu đựng được. Anh vốn định dẫn Lý Yến trốn vào trong sơn động, nhưng bây giờ Lý Yến như thế này cần phải được uống nước, cho nên Diệp Lăng Thiên cũng chỉ có thể cắn răng cõng Lý Yến bò xuống dưới, bây giờ Diệp Lăng Thiên chỉ hy vọng anh có thể kiên trì bò xuống đến cuối, chứ không phải chỉ mới bò được nửa đường đã chịu không nổi rồi hai người rớt xuống.

Không chỉ có mình Lý Yến bị mất nước, Diệp Lăng Thiên cũng bị mất nước, cũng có thể tưởng tượng được với lượng hoạt động đêm nay thì cần tiêu tốn bao nhiêu nước, mà anh cũng chưa được ăn gì, cũng chưa uống được miếng nước nào.

Độ cao hơn hai mươi mét, nếu muốn đi xuống, còn phải cõng thêm một người thì cần rất nhiều thể lực, Diệp Lăng Thiên cảm giác được khi anh bò xuống dưới, cánh tay đang run rẩy liên tục, anh cắn môi cố chịu đựng, môi đã bị cắn rách chảy máu từ lâu.

Cũng không biết bao lâu, Diệp Lăng Thiên cảm giác được đầu óc anh càng lúc càng choáng váng, trên người anh có rất nhiều vết thương đổ máu, anh biết nếu anh thật sự không cầm máu hoặc là dừng hành động lại thì sẽ hôn mê ngay lập tức. Nhưng anh cũng không còn cách nào, không biết qua bao lâu, cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng bò xuống đến nơi, dẫn theo Lý Yến cùng nhau rớt xuống nước.