Nhậm Xuyên bật cười, hắn nói về thì anh về sao, Nhâm tổng đây không cần mặt mũi sao.

Anh rất kiên quyết: "Không!"

Giang Hoàn đêm nay có chút không bình thường, hắn giống như người say rượu, điên cuồng hít ngửi mùi tóc của Nhậm Xuyên: "Về với anh."

Nhậm Xuyên dùng dằng: "Hừ-!"

Trong đầu Giang Hoàn tràn đầy tâm tư chỉ muốn Nhậm Xuyên quay về, hắn lóng ngóng tiến gần: "Vậy cậu phạt anh đi."

Nhậm Xuyên hà hơi vào tai hắn: "Đương nhiên là tôi sẽ phạt anh."

"-Phạt anh nói mấy câu nịnh nọt cho thiếu gia nghe một chút."

Giang Hoàn hơi thở nóng rực, đột nhiên đè Nhậm Xuyên xuống giường, ôm chặt người vào trong lòng, thâm tình thủ thỉ, gần như móc hết cả tim phổi ra ngoài: "Cưng à."

Nhậm Xuyên đột nhiên trợn to mắt, hô hấp dừng một chút, anh nắm chặt quần áo của Giang Hoàn: "Anh nói cái gì?"

Giang Hoàn lần này nói rõ ràng cho anh nghe, xen lẫn tiếng thở dốc: "Cưng à, bé cưng của anh."

Anh trở mình một cái, đè Nhậm Xuyên dưới thân, chống khuỷu tay xuống giường, từ trên cao nhìn xuống Nhậm Xuyên, đột nhiên, Nhậm Xuyên cảm giác được có thứ gì đó cấn cấn, sau khi nhận ra đó là gì, anh tức tốc đẩy Giang Hoàn ra.

Giang Hoàn cũng sững sờ, vừa rồi hắn thực sự có dục vọng đối với cơ thể Nhậm Xuyên, hắn ngây người nhìn Nhậm Xuyên, lo lắng nuốt một ngụm nước bọt, thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh cái thứ cảm xúc nóng nảy muốn đòi mạng này.

Nhậm Xuyên có chút lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Hoàn: "Tôi...!tôi đi đây."

Vừa định đứng dậy rời đi lại bị Giang Hoàn nắm lấy cổ tay, anh không đành lòng.

"Anh buông tôi ra." - Nhậm Xuyên hơi né tránh, thật sự hoảng hốt khi bị Giang Hoàn đè ép lúc nãy, đột nhiên anh cảm giác được sự xâm lược đặc thù của giống đực từ trên người Giang Hoàn, hoàn toàn khác biệt với bạn trai cũ dịu dàng lúc trước.

Giang Hoàn hung ác, bá đạo, mọi cử động đều mang theo vẻ đẹp săn chắc, rất có mùi vị hormone.

Anh có hơi sợ.

Giang Hoàn không muốn, nhưng Nhậm Xuyên nhất quyết rời đi, hắn buông lỏng từng ngón tay một, giống như là cho phép diều trong tay bay đi.

Đêm nay dịu dàng, bối rối, ướt át, quấn quýt si mê, pha trộn với nhục cảm khó lý giải và sự ngây ngô của tuổi trẻ.

Giang Hoàn thật sự cần bình tĩnh lại, tay run run, ngồi ở bên cửa sổ châm một điếu thuốc.

Hắn lại thật sự có ham muốn với một người đàn ông.

Kích động nhất thời? Hay là...!hoàn toàn chìm đắm?

Giang Hoàn không dám nghĩ thêm, dùng thuốc lá đè nén tâm trạng bồn chồn, một đống tàn thuốc vương vãi dưới chân, cái nào cũng có dấu răng cắn chặt, có thể thấy trong lòng hắn vướng bận, mê mang.

Hắn muốn giữ khoảng cách với Nhậm Xuyên.

Giang Hoàn ngủ một đêm mơ màng hỗn loạn, trong mộng hiện lên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Nhậm Xuyên, mái tóc mềm mại cọ vào cổ hắn, cổ họng như thủy tinh vỡ nức nở một tiếng như mèo kêu: "Anh..."

Giang Hoàn đột nhiên mở mắt, ngay sau đó liền cảm thấy không ổn, hắn kéo chăn ra nhìn hạ thể của mình, quả nhiên!

Hắn vì khuôn mặt của Nhậm Xuyên mà mộng tinh rồi!

Giang Hoàn cực kỳ xấu hổ, thay một cái quần lót sạch sẽ, sau đó cầm chậu đi vào nhà vệ sinh giặt quần lót bẩn, thô bạo chà xát mảnh vải đáng thương, cũng không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ hành lang, Giang Hoàn sững người trong giây lát, trước hết nghĩ đến Nhậm Xuyên, quần lót cũng không cầm liền chạy ra ngoài, chạy được nửa đường mới nhận ra đây không phải là giọng của Nhậm Xuyên.

Hắn thật sự quá căng thẳng rồi.

Giang Hoàn hừ một tiếng, lại đi về giặt quần lót, mới vừa vắt hết nước, đột nhiên Nhậm Xuyên xông vào, "Giang Hoàn-!"

Giang Hoàn không muốn anh nhìn thấy hắn cầm quần lót trong tay, che lại: "Có chuyện gì vậy, đứng ở đó nói, đừng qua đây!"

Nhậm Xuyên đột ngột vỗ đùi mình một cái: "Tiểu Vũ Đồng không ổn rồi!"

Giang Huyên vừa nghe, quần lót cũng không cầm, liền lao ra ngoài cùng Nhậm Xuyên, một nửa bệnh nhân trong khoa ung bướu đều tập trung ở cửa phòng mổ, ba Vũ Đồng té ngã xuống hành lang, rên rỉ như than khóc.

"Sao lại thế..." - Giang Hoàn ngây ngẩn cả người, ngày hôm qua còn sống khỏe mạnh, hôm nay làm sao lại không ổn rồi?

"Ghép tủy...!Ghép tủy..." - Nhậm Xuyên nghĩ đến điều này, liền lấy điện thoại ra liên lạc với Mạnh Xuân, "Chỉ cần có tủy phù hợp thì sẽ cứu được!"

Mạnh Xuân trả lời: "Tôi đã liên lạc một người phù hợp với thông tin đăng ký tủy xương, nhưng người đó từ chối hiến tủy".

"Thêm tiền!" - Nhậm Xuyên nghĩ cũng không nghĩ, "Bên kia muốn bao nhiêu tiền?"

Mười phút sau, Mạnh Xuân trả lời: "Người ta chặn tôi rồi."

Nhậm Xuyên chờ không được, trực tiếp hỏi số điện thoại của người kia từ Mạnh Xuân và bấm máy: "Xin chào, xin hỏi vị đây có phải là..."

"Cút đi!" - Giọng nói trong điện thoại vô cùng nóng nảy và gay gắt, "Không hiến là không hiến! Con trai chúng tôi bị ung thư máu mấy năm, không thể hiến!"

"Vì con trai chị là bệnh nhân ung thư máu, hẳn là biết rằng bị ung thư máu chỉ có hiến tủy mới có thể sống được." - Tâm can Nhậm Xuyên như bị đốt trên lửa, "Làm ơn, tôi sẽ đưa thêm tiền, làm ơn..."

"Không hiến chính là không hiến, đừng gọi nữa!" - Nói xong liền cúp máy.

Nhậm Xuyên bấm số một lần nữa, bị chặn rồi.

Đệt!

Nhậm Xuyên đột nhiên đập nát điện thoại di động của mình, rơi xuống chia năm xẻ bảy, anh cáu kỉnh đứng dậy, đi loạn như một con ruồi không đầu, sau đó đâm vào lồng ngực của Giang Hoàn.

Giang Hoàn chỉ cảm thấy có một tiểu tinh cầu va đập vào lồng ngực, tim hắn đập loạn nhịp.

"Tại sao..." - Nhậm Xuyên oan ức nức nở, "Dùng bao nhiêu tiền cũng không thể giải quyết được..."

Một đại thiếu gia cành vàng lá ngọc như anh, lần đầu tiên ý thức được tiền không phải là tất cả.

Trong lòng Giang Hoàn, Nhậm Xuyên ấm ức như một đứa nhỏ, nấc lên: "A-!"

Giang Hoàn không nói lời nào, đè gáy Nhậm Xuyên, giơ tay lên ôm chặt lấy anh.

Vào lúc mười giờ sáng, Tiểu Vũ Đồng vì xuất huyết não, tuyên bố cấp cứu vô hiệu.

Toàn bộ bệnh nhân khoa ung bướu đều trầm mặc.

Mặc dù sống chết là chuyện không thể bình thường hơn, nhưng Tiểu Vũ Đồng mới tám tuổi, cuộc sống của cậu còn lâu mới bắt đầu, vậy mà đã sớm kết thúc.

Ba của Vũ Đồng không chọn tiếp tục chờ đợi tại thành phố này, mang theo tro cốt của con trai, trở về nhà.

Trước khi lên đường, Nhậm Xuyên kín đáo đưa cho ba của Vũ Đồng một tấm thẻ Disney trọn đời để thay anh đặt nó trước mộ của Tiểu Vũ Đồng, để cậu có thể mãi làm công chúa trên thiên đường.

Nhậm Xuyên nằm nhoài trên bệ cửa sổ, nhìn nước mưa rơi trúng cây hoa quế, ép xuống hương thơm nồng, hỏi Giang Hoàn ở phía sau: "Anh nói xem, người chết thật sự có thể lên thiên đường sao?"

"Cậu có thể." - Giang Hoàn xoa đầu anh, "Anh sợ là không được."

"Tại sao?" - Nhậm Xuyên quay đầu lại nhìn hắn, "Nếu chúng ta ra đi thì phải làm sao bây giờ?"

Giang Hoàn mỉm cười, âm thanh trầm thấp.

Hắn đưa tay bấm vào tai nghe của mình, AI tự động phát bài hát, cả phòng bệnh vang lên âm thanh.

"We search alone, for golden crowns."

(Chúng ta đơn độc tìm kiếm những vương miện vàng.)

"Kill our way to heaven."

(Hủy bỏ đường lên thiên đường của chính mình.)

*Bài hát Kill our way to heaven - Michl

Đáp án không cần nói cũng biết.

"Thật ra, thiên đường cũng không có cái gì tốt." - Nhậm Xuyên rũ mắt xuống, lông mi dài mảnh tinh tế run rẩy, xoa xoa ngón tay, "Chỉ có đám đám mây to, thiên thần lông vũ, đùa giỡn chuyện cười vô cùng nhàm chán."

"Nếu anh ở địa ngục, tôi sẽ lẻn đến đó, rồi trồng xương rồng trong sa mạc của địa ngục."

Hai đôi mắt nhìn nhau, trong con ngươi ẩn giấu lời chưa nói, Giang Hoàn kìm lòng không đặng tiến lên một bước, sờ lên vành tai Nhậm Xuyên: "Tại sao..."

Ánh mắt hắn như có nhiệt độ, có thể khiến da thịt người ta cảm thấy nóng như thiêu đốt, Nhậm Xuyên chớp mắt hai lần, không còn dám nhìn thẳng hẳn, vội vàng che mặt, thuận miệng nói bậy: "Bởi vì...!Tôi như con kiến trong rừng, có mười mấy ký năng lượng, không cần tiếc."

Giang Hoàn vươn tay tới điện thoại của anh, Nhậm Xuyên sợ nếu hắn nói muốn thêm bạn thì thân phận tổng tài của anh sẽ bị bại lộ, hoảng hốt vội nói: "Tôi không thêm bạn đâu! Tôi sợ anh cướp năng lượng của tôi!"

Giang Hoàn: "..."

"Ý anh là..." - Giang Hoàn nhìn điện thoại mới của Nhậm Xuyên, "Đây hình như là mẫu Apple mới nhất."

Nhậm Xuyên: "..."

Sơ suất.

Anh vội vàng giải thích: "Máy chống nước hàng nhái đặc biệt của Phelps, máy giả là con bò*." - Anh nói xong rồi giơ ngón tay cái lên, ánh mắt cương nghị.

*Tên một tiểu thuyết về chiếc điện thoại siêu nhái, đã thành ngôn ngữ mạng Trung Quốc

Giang Hoàn lại đến gần hơn, giơ tay đặt ở trên đầu Nhậm Xuyên, nhìn xuống anh, xoa xoa đầu anh, bông xù: "Cậu..."

"...Tại sao lại mọc tóc?"

Nhậm Xuyên: "..."

Khinh địch!

"Tôi...!gần đây ăn rất nhiều tỏi." - Nhậm Xuyên kiếm cớ một cách khô khan, "Tỏi, mọc tóc."

Giang Hoàn có chút không nói nên lời, "...Gừng mới mọc tóc."

Nhậm Xuyên: "..."

"Tỏi cũng mọc tóc." - Anh kiên trì nói bậy, "Nghiên cứu mới nhất, anh không biết, tỏi so với gừng còn làm mọc tóc hơn.

Anh lúc học tiểu học có từng trồng tỏi không, mấy ngày đã mọc rồi, tỏi chiên cùng trứng gà còn rất thơm."

"Anh..." - Giang Hoàn thật sự chưa từng trồng tỏi, "Anh học tiểu học ở Anh Quốc."

Lần này đến lượt Nhậm Xuyên trợn to hai mắt, nhìn hắn đầy hoài nghi: "Anh Quốc?! Không phải nhà anh ở nông thôn sao!"

Giang Hoàn: "..."

Lỡ mồm.

"Là...!trường tiểu học Anh Tử." - Giang Hoàn miễn cưỡng giải thích, "Cậu nghe nhầm rồi, không phải Anh Quốc."

Nhậm Xuyên không tin: "Vừa rồi tôi nghe là Anh-"

"Là trường tiểu học Anh Tử!" - Giang Hoàn ngắt lời anh, "Cậu nhất định là do nấm chân di căn lên đại não gây ra điếc gián đoạn tạm thời!"

Nhậm Xuyên sững sờ một lúc: "...Hình như tôi đã nghe câu này ở đâu rồi.".

Đam Mỹ Sắc

Giang Hoàn quan tâm nhìn anh: "Xem ra cậu không chỉ có điếc gián đoạn, mà còn có mất trí nhớ gián đoạn."

Nhậm Xuyên: "..."

Nhìn chằm chằm khuôn mặt Nhậm Xuyên ở khoảng cách gần như vậy, Giang Hoàn đột nhiên có một loại cảm giác muốn cùng anh bỏ trốn đến chân trời góc bể.

Hắn đến gần Nhậm Xuyên hơn, bỗng nhiên nói: "Chúng ta đi du lịch đi."

"Đi du lịch?" - Nhậm Xuyên trước tiên nghĩ đến thân thể của Giang Hoàn có chịu được không, vẻ mặt có chút kháng cự.

Giang Hoàn rất muốn đi du lịch cùng Nhậm Xuyên, vì để cho Nhậm Xuyên đồng ý, hắn không thèm quan tâm nữa, làm bộ trầm trọng nói: "Đây là tâm nguyện cuối cùng của anh."

"Đi!" - Nhậm Xuyên lập tức gật đầu, "Bây giờ đi luôn! Châu Âu hay là Bắc Mỹ!"

Hai người họ tính toán tiền bạc trong tay, đột nhiên phát hiện ra-

Bọn họ thậm chí còn không thể đi tới Bắc Đới Hà.

*Bắc Đới Hà: một địa điểm du lịch nổi tiếng ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc..