Trong phòng hội nghị cấp cao của công ty Lãnh Thị, một đám người ngồi nghiêm túc tại cái bàn hình chữ nhật.

Triệu Sang lo lắng, trong lòng nóng như lửa đốt, đi đi lại lại trước mặt Ngô Công, Thái Thịnh, Triệu Nhàn và mấy vị cổ đông.

Vừa nghe được tin tức về miếng đất ở thành Tây, họ liền triệu tập cuộc họp khẩn cấp, để truy cứu trách nhiệm của sự việc này.

Một vị cổ đông với nét mặt xám xịt giận dữ nhìn Triệu Sang nói.

Các người làm việc như thế nào, chẳng lẽ trước khi ký hợp đồng không điều tra trước hay sao?

Tiếp theo lời nói của ông ta chính là giọng nói nghiêm trang của Ngô Công.

- Tôi đã nói việc này cần suy nghĩ kĩ, nhưng các người lại không chịu nghe, làm việc gì cũng manh động.

Một người đàn ông đầu hói ngồi bên cạnh, trong lòng lo lắng không biết Lãnh Thị có vì vi phạm hợp đồng lần này trở nên suy sụp không?

Tiền do hắn cực khổ dành dụm bấy lâu nay đều dồn hết vào Lãnh Thị.

Giọng nói khẩn trương của hắn vang lên, càng khiến Triệu Sang phiền não.

- Bây giờ phải làm sao đây?

Tôi không cần biết, ai đã gieo cái rắc rối này, thì phải tự mình tìm cách để gỡ rối.

Triệu Sang nghe mấy Lão già hồ đồ trong công ty truy cứu trách nhiệm, hắn tức giận trong lòng.

Các người nói như vậy, là muốn đổ hết trách nhiệm lên đâu của tôi có phải không?

Lúc trước sao các người không nói như vậy, nghe được lợi nhuận cao liền sáng mắt, người nào người nấy đều bày ra bộ mặt hớn hở, bây giờ xảy ra chuyện liền đem tôi ra làm kẻ chết thay.

Triệu Sang phẫn nộ đập bàn, trợn mắt nhìn đám cổ đông lớn tiếng nói.

Cậu Sang, sao cậu lại nói như vậy, không phải lúc trước cậu vỗ ngực xưng tên, nói rằng kế hoạch lần này Lãnh Thị nắm chắc quyền khai thác.

Còn hùng hồn đảm bảo bọn tôi sẽ thu được lợi nhuận cao, nhưng thật không ngờ lợi nhuận còn chưa thấy, Lãnh Thị đã sắp bị cậu làm sụp đổ.

Ngô Công nhìn Triệu Sang nói, ông biết Triệu Nhàn, Triệu Sang và Thái Thịnh cấu kế với nhau muốn chiếm Lãnh Thị làm của riêng.

Vậy để tôi móc tiền túi ra, bồi thường cho ngân hàng Mạnh Thị, được chưa?

Triệu Sang nóng nảy nói, tuy trong lòng hắn biết dù có bán hết tài sản của mình, cũng không thể nào gom đủ số tiền 400 triệu đô la đó.

Triệu Nhàn ngồi im lặng từ nãy giờ, đột nhiên cất giọng nghiêm túc.

Các vị cổ đông hiện tại tôi là người nắm trong tay nhiều cổ phần của Lãnh Thị nhất, nếu Lãnh Thị thật sự xảy ra chuyện tôi sẽ là người bị tổn thất trước tiên.

Các vị đừng quá lo lắng chuyện này tôi đã nghĩ ra cách, chỉ cần các vị tin tưởng Triệu Nhàn tôi, tôi đảm bảo mọi việc sẽ được xử lý ổn thỏa.

Nghe Triệu Nhàn nói vậy, mọi người mới buông xuống gánh nặng trong lòng.

Họ không quan tâm đến Triệu Nhàn dùng cách gì, miễn sao họ không cần móc tiền túi ra để bồi thương tổn thất cho Ngân hàng Mạnh Thị thì tốt.

Sau khi Ngô Công và các vị cổ đông an tâm rời khỏi, trong phòng hội nghị chỉ còn lại Triệu Nhàn, Triệu Sang và Thái Thịnh.

Thái Thịnh với nét mặt trầm tĩnh nhìn Triệu Nhàn cất giọng thận trọng.

Nhàn, bà định làm gì?

- Hừ......Làm gì?

Chuyện này ông không cần phải quan tâm.

Chuyện nhỏ như chuyện của Lãnh Thiên Hân ông cũng không thể giải quyết được, bây giờ nó còn được Ngạo Thiên che chở.

Triệu Nhàn nói đến đây dừng lại một chút, vẻ mặt không hài lòng nhìn Thái Thịnh nói tiếp.

- Không biết ai đã lớn tiếng đảm bạo, sẽ bảo vệ cho Đồng Đồng và tôi.

Nhờ vào ông chắc hai mẹ con tôi đã chết từ lâu!

Triệu Nhàn vừa dứt câu liền lườm Thái Thịnh một cái, người đàn ông này lúc nào cũng vô dụng như vậy.

Nếu ông có năng lực, thì năm xưa bà không cần phải lợi dụng đến đứa con gái, bắt buộc Lãnh Minh chịu trách nhiệm về việc ông ta không làm.

Thái Thịnh tức giận trong lòng, đối với bất kỳ người nào ông cũng có cách để đối phó, chỉ riêng hai mẹ con của Triệu Nhàn, thì ông phải bó tay.

Sau khi rời khỏi Lãnh Thị, Triệu Nhàn một mình đi thẳng đến công ty Thần Thị để tìm Thần Phong.

Vừa bước chân vào cánh cửa lớn của Thần Thị, Triệu Nhàn liền bị thiết kế đồ sộ bên trong làm cho sững sờ, tòa cao ốc được thiết kế theo phong cách sang trọng lộng lẫy, dùng hai màu trắng và vàng làm chủ đạo.

Ngay chính giữa đại sảnh là một cái đài phun nước hùng vĩ, cái cầu thang vòng cung bằng kính bên hông đài phun nước, được nối liền với tầng hai.

Triệu Nhàn tao nhã bước tới quầy lễ tân, cô tiếp viên nhìn thấy Triệu Nhàn liền tươi cười chào hỏi.

Xin lỗi phu nhân cần gì?

Cô tiếp viên cúi đầu lịch sự trước mặt Triệu Nhàn.

Triệu Nhàn nhìn cô tiếp viên, kiêu ngạo cất giọng quý phái.

Tôi muốn tìm Thần Tổng của các người, cô cứ nói tôi là Lãnh phu nhân mẹ của Lãnh Đồng.

Cô tiếp viên nghe Triệu Nhàn nói vậy, liền bấm điện thoại gọi cho Hứa Thừa Anh.

Hứa Thừa Anh đang đứng trước mặt Thần Phong trong phòng làm việc của tổng tài, nghe cô tiếp viên thông báo anh nhìn Thần Phong cung kính nói.

Chủ nhân, Triệu Nhàn đã tới.

Thần Phong với phong thái vô cùng nghiêm túc, trên người là chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt cà vạt màu xanh, tay áo được anh tuỳ tiện xăn đến khuỷu tay, phối cùng với cái quần tây màu đen nhìn vào thật anh tuấn.

Anh ngồi tao nhã trên ghế sau bàn làm việc bằng gỗ của mình, bận bịu phê duyệt một số công văn.

Khi nghe Hứa Thừa Anh báo cáo, ánh mắt có phần thích thú ngước lên nhìn Hứa Thừa Anh gật đầu một cái, miệng nhàn nhã thốt ra lời với hàm ý vô cùng sâu sắc.

Rốt cuộc người nên đến, cũng đã đến.

Nhận được ánh mắt đồng ý của Thần Phong, Hứa Thừa Anh liền cho thư ký hướng dẫn Triệu Nhàn đến phòng tổng tài.

Triệu Nhàn được cô thư ký đưa đến trước cửa phòng tổng tài, sau khi cô thư ký thận trọng mở cửa phòng mời Triệu Nhàn vào, cô thư ký lịch sự rời đi.

Vừa bước vào cửa Triệu Nhàn nhìn thấy Thần Phong ngồi uy nghiêm trên ghế sofa màu đen, đặt ngay chính giữa phòng với thần thái vô cùng ưu nhã.

Cánh tay thản nhiên kẹp điếu cigar đặt trên thành ghế sofa, ánh mắt sắc bén hiên ngang quan sát bà.

Triệu Nhàn lịch sự bước tới ngồi xuống ghế đối diện với Thần Phong, bà nhìn Thần Phong định nói gì đó nhưng lại không nói khi bà ý thức được có sự hiện diện của Hứa Thừa Anh.

Thần Phong nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bà, anh liền lên tiếng.

Thừa Anh là trợ lý đặc biệt của tôi, bác có gì cứ nói thẳng.

Triệu Nhàn nghe ra được hàm ý trong lời nói của Thần Phong, suy nghĩ một chút bà nhìn Thần Phong nói thẳng vào vấn đề.

Phong, lần này bác đến đây là muốn nhờ con giúp đỡ.

Hiện tại Lãnh Thị đang trong tình trạng khó khăn, cần một số tiền lớn để xoay trở.

Thần Phong đưa điếu cigar đến mép môi hít vào một hơi thật sâu, nhàn nhã phun ra làn khói đen dày đặc, ánh mắt thích thú nhìn Triệu Nhàn.

Con bắt được tin Lãnh Thị đã không thi hành đúng hợp đồng với Ngân hàng Mạnh Thị, nên phải bồi thường một khoản tiền lớn.

Con cũng muốn giúp bác, nhưng bác cũng biết Thần Thị không phải chỉ có mình con làm chủ, lấy ra một khoản tiền lớn con cũng cần phải ăn nói với cổ đông.