Chung Hân nói xong liền đứng lên bước tới tủ quần áo, cô đứng bất động trước tủ cố tình bày ra vẻ mặt thần bí.

Trước khi Chung Hân vươn tay mở cửa tủ, cặp mắt tinh nghịch liếc nhìn Thần Phong một cái, trong đầu liên tưởng đến vẻ mặt của Thần Phong, khi anh biết mình đã ghen với ai.

Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc, ánh mắt bất đầu hiện lên nộ khí, tuy Thần Phong cố che giấu tâm tư của mình nhưng Chung Hân có thể nhìn thấy sự chuyển biến trong con ngươi đen nhánh của anh.

Chung Hân nhìn anh cười ngọt ngào, nụ cười trên gương mặt cô càng khiến Thần Phong không vui, anh không biết Chung Hân đã giấu ai trong tủ áo.

Sau khi trêu chọc Thần Phong một lúc Chung Hân mới chịu mở tủ áo, cô khom vào trong lấy ra một cái hình nộm.

Chung Hân ôm người nộm trong lòng, cặp mắt tinh quái nhìn Thần Phong, nhìn thấy gương mặt ngỡ ngàng, cặp mắt mở thật to,miệng há thành chữ O thật lớn của anh.

Chung Hân cố nhịnh cười nhưng không đuợc, cuối cùng cũng bật cười thành tiếng.

"Hi......hi.....hi......."

Chung Hân nháy mắt với Thần Phong rồi khom tới tặng cho người nộm một nụ hôn, trước khi quăng nó cho Thần Phong.

Thần Phong bất ngờ, khi Chung Hân ném hình nộm đó cho anh.

Bàn tay to lớn lập tức vươn ra nhận lấy hình nộm kia, nhìn thấy hình nộm trong tay mình, Thần Phong cong môi cười khổ.

Anh không ngờ Chung Hân lại phóng to hình gương mặt anh, dán vào cái hình nộm kia.

Thần Phong xoay mặt hình nộm lại đối diện với Chung Hân, anh chỉ vào hình nộm nói với giọng khó tin.

- Hôm qua là anh ghen với bản thân mình?

Thần Phong nói ra những lời này mà chính bản thân anh cũng không thể nào tin nổi.

Sống cùng với Chung Hân một thời gian dài, anh lại không biết Chung Hân nghịch ngợm đến như vậy.

Nghĩ đến đây đột nhiên Thần Phong sa sầm mặt, anh quả thật rất tệ, tệ đến nổi không phát hiện ra sự đáng yêu của cô.

- Phải rồi, hôm qua có người uống nguyên một bình giấm chua.

Chung Hân vừa nói vừa bước tới bên cạnh anh, cô cười tươi đặt lên môi Thần Phong một nụ hôn sâu.

Cô biết vẻ mặt vừa rồi của Thần Phong, là anh đang tự trách bản thân của mình.

Chung Hân không muốn Thần Phong không vui nên mới cố tình nói sang chuyện khác.

- Thôi em giao tiểu Phong lại cho anh chăm sóc.

Chung Hân vừa nói xong thản nhiên bước vào phòng tắm, bỏ lại Thần Phong cùng với người nộm tiểu Phong ngồi trên giường.

- Tiểu Phong!

Thần Phong bất giác lập lại cái tên nực cười này trong miệng.

Chung Hân từ trong phòng tắm bước ra ngoài, trên người cô mặc cái đầm liền màu xanh bó sát vào đường cong quyến rũ của mình, mái tóc dài quắn loạn được cô xoã xuống càng tỏa ra sự quyến rũ trên người cô.

Thần Phong ngồi trên giường tay thảnh nhiên ôm tiểu Phong, ánh mắt lưu luyến không muốn Chung Hân rời đi, anh chỉ ước gì cả ngày hôm nay được ôm Chung Hân nằm trên giường.

Đột nhiên trên gương mặt của Thần Phong hiện lên nụ cười hạnh phúc, khi anh nhìn thấy trên tấm trải giường lưu lại giọt hồng quý giá thuộc  về riêng Chung Hân.

Chung Hân đứng một chân đặt dưới mặt đất, chân còn lại gát trên ghế mang giày cao gót, nhìn thấy nụ cười sung sướng trên gương mặt anh tuấn của Thần Phong, trái tim Chung Hân cảm thấy ấm áp vô cùng.

Thần Phong đột nhiên để tiểu Phong sang một bên, ánh mắt thâm thuý nhìn Chung Hân, lúc này cô nhìn thật xinh đẹp quyến rũ, từ thế khom người gát chân này của Chung Hân khiến nơi hấp dẫn nhất của cô lộ rõ ra trước mắt anh, Thần Phong cảm giác cổ họng mình khô khốc, anh nuốt một ngụm nước bọt ánh mắt yêu thương nhìn Chung Hân.

Thần Phong bước xuống giường thân hình cao lớn vạm vỡ không mặc gì ung dung bước tới, anh từ phía sau choàng tay qua eo Chung Hân ôm cô vào lòng.

Chung Hân dựa đầu vào lồng ngực vạm vỡ của anh, gương mặt anh tuấn vùi vào hõm cổ của cô hít vào mùi hương quen thuộc, thuộc về riêng cô.

- Em đừng đi có được không?

Giọng nói nhỏ nhẹ, hơi thở nóng rang phà vào bên tai Chung Hân khiến toàn thân cô tê dại, cô hít vào một hơi thật sâu xoay mặt lại nhìn anh.

Nhìn thấy gương mặt làm nũng đáng yêu của Thần Phong, Chung Hân nở một nụ cười mê người.

Chung Hân chưa từng nghĩ qua Thần Phong lại có bộ mặt đáng yêu như thế này.

Cô xoay người lại choàng tay qua cổ Thần Phong, mặt đối mặt Chung Hân nhìn sâu vào mắt anh.

-Phong, em yêu anh.

Chung Hân nói xong gương mặt xinh đẹp tiến tới, đặt lên môi anh một nụ hôn thâm tình.

Sau một nụ hôn sâu Chung Hân chợt buông Thần Phong ra.

- Ngoan, em có chuyện quan trọng cần phải xử lý, em hứa xong việc em sẽ về bên cạnh anh ngay.

Chung Hân nói xong liền bước tới bàn làm việc cầm lấy cặp táp bước ra khỏi phòng, trước khi đi cô xoay lại nhìn vào gương mặt thất vọng của Thần Phong.

- Nếu anh không có chuyện gì quan trọng, vậy ngủ thêm một chút nữa.

Chung Hân đoán Thần Phong đã lâu không được giấc ngủ ngon.

Thần Phong nhìn cô gật đầu, ánh mắt có phần không nở.

- Anh biết, em đi sớm về sớm.

Sau khi Chung Hân rời khỏi không bao lâu, Thần Phong liền cầm lấy điện thoại lên gọi cho Lăng Triều.

- Chủ nhân.

Giọng nói đều đều của Lăng Triều vang lên từ trong điện thoại.

- Lăng Triều, đã đến lúc cho Triệu Sang một bài học.

Cậu cho đám thuộc hạ tìm hắn đồi món nợ hắn thiếu sòng bạc ACE trước đây.

Nếu hắn không có tiền trả thì cứ đánh thẳng tay cho tôi.

Thật ra số tiền đó Thần Phong không quan tâm, anh chỉ muốn trừng phạt Triệu Sang cho hả giận.

- Dạ, thuộc hạ đã rõ.

Sau khi cúp máy Thần Phong bước tới nhặt lên quần áo của mình nằm rơi rác dưới mặt đất, mặc vào từng cái một.

Thần Phong cầm lấy hình nộm đang nằm nghiêng ngửa trên giường đặt cho ngây ngắn lại, xem như lúc nào mình cũng ở bên cạnh cô.

Thần Phong với tinh thần sản khoái bước ra khỏi biệt thự của Ngạo Thiên, trở về biệt thự của mình.

Sau khi làm vệ sinh cá nhân, cạo râu, thay bộ âu phục mới Thần Phong mới ung dung trở về Thần Thị.

Đám thuộc hạ của Ngạo Thiên vừa tỉnh lại liền liên lạc với anh ngay, báo cáo về chuyện hôm qua Thần Phong đã hung hăng xông vào biệt thự.

Ngạo Thiên không nói gì tuy có phần không vui, nhưng trong lòng thật sự hy vọng Chung Hân được hạnh phúc.