Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 87: Đối với em, là thật lòng

Trong không gian ánh sáng phòng khách, phong cách bài trí theo lối Địa Trung Hải càng thêm phần lãng mạn. Chỉ có điều đây có vẻ không giống với phong cách của Mộ Dạ Bạch cho lắm.

Cố Thiên Tầm đem nồi cơm điện và những đồ lỉnh kỉnh khác vào bếp, nhân tiện hỏi anh: “Anh là người chọn ý tưởng thiết kế cho căn nhà này à? Tôi thấy có vẻ giống với cách bài trí của con gái hơn.”

“Ừm.”

Mộ Dạ Bạch khẽ gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.

Cố Thiên Tầm lặng người.

Hóa ra... là vậy...

Không nghĩ ngợi nhiều, cô bật bếp lên nấu ăn. Phần lớn thức ăn đều làm xong hết rồi, chỉ còn món cuối cùng đang nấu dở nửa sống nửa chín thì mất điện. Bây giờ chỉ cần đảo thêm một chút là xong.

“Nhà anh có bát nào dùng được không?” Cô nói vọng ra từ trong bếp.

Mộ Dạ Bạch đứng dậy khỏi sopha, bước vào bếp, nhìn thấy cô đeo tạp dề đứng bên bếp lửa tất bật xào nấu.

Trong đời Mộ Dạ Bạch nhìn thấy phụ nữ bận rộn trong nhà bếp không nhiều, nếu không là người giúp việc thì cũng là đầu bếp khách sạn. Và còn... mẹ anh...

Lần đầu tiên nhìn thấy cô trong bộ dạng như vậy, anh cảm thấy rất mới lạ. Cứ đứng nhìn cô, nhìn đến ngây người ra.

Lồng ngực anh bỗng trào lên một cảm giác khác thường, một cảm giác ấm áp, an yên đến lạ.

“Anh nhìn tôi làm gì? Mau tìm bát cho tôi đi.” Cố Thiên Tầm vừa quay người lại liền bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, đang gấp gáp tìm bát để trút thức ăn ra nên cô không hề để ý đến ánh nhìn chan chứa sâu thẳm của anh.

Mộ Dạ bạch cũng không giận cô chuyện vừa nãy, anh bước vào, đứng sau lưng cô: “Cô thường xuyên nấu cơm à?”

“Ừm, ngày trước còn ở cùng mẹ và em trai tôi, hầu như là tôi nấu cơm.” Nhắc đến người thân, nét mặt cô trở nên dịu dàng hơn.

Mộ Dạ Bạch nhìn cô lâu hơn một chút rồi với tay mở ngăn tủ bếp trên đầu cô. Trong tủ bếp có rất nhiều bát đĩa đủ màu sắc đẹp đẽ, Cố Thiên Tầm định với tay lên lấy nhưng quá cao khiến cô với không được.

“Để tôi.” Anh bước lại gần hơn một chút, ngực anh chạm vào tấm lưng nhỏ nhắn của cô, giơ tay với một chiếc bát xuống một cách dễ dàng. Cả người cô như dán vào trước ngực anh, còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ của sữa tắm còn lưu lại trên người anh, từng tấc một quyện lấy hơi thở của cô, khiến bàn tay cầm quai chảo của cô bất giác nắm chặt lại hơn.

“Phải... rửa qua trước đã.” Cố Thiên Tầm giật mình, tắt bếp, giả bộ thản nhiên, lùi lại một bước, cầm lấy chiếc bát trong tay anh, xả nước vào, “Anh ra trước đi, tôi sắp xong rồi đây”.

Mộ Dạ Bạch nhìn cô một cái rồi lặng lẽ đi ra.

...........

Một lúc sau, cơm và thức ăn đều sắp lên bàn, Cố Thiên Tầm để ý chiếc tủ bát và bàn ăn của anh không hề có vết tích đã được dùng qua trước đây. Vì vậy lúc dọn cơm cô vô cùng cẩn thận, còn đặc biệt trải báo lót bên dưới.

Cái bàn này là hàng nhập khẩu cao cấp, nếu như bị xước hay bị thức ăn nóng làm hỏng thì thật cô đền không nổi!

Mộ Dạ Bạch ngồi xuống bên mâm cơm, đối diện với cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Nhà anh chưa từng nấu cơm phải không?”

“Ừm.” Anh đáp một tiếng rồi cầm đũa lên, ánh mắt nhìn lướt qua mâm cơm nóng hổi trước mặt. Có thể nhận thấy cô rất chú trọng việc bài trí các món ăn, màu sắc xanh đỏ bày biện rất đẹp mắt. Anh vốn dĩ bị đói quá lâu, đã qua cơn đói rồi, nhưng nhìn mâm cơm thịnh soạn trước mặt lại có cảm giác thèm ăn.

“Vậy bình thường anh ở đây thì ăn gì?” Cố Thiên Tầm vừa hỏi vừa xới cơm đưa cho anh.

Anh đưa tay ra đỡ lấy, “Tôi ít khi ở đây”.

“Ừm, cũng phải, tôi ở đây lâu như vậy rồi, mỗi lần nhìn lên tầng 18 đều thấy tắt đèn tối om”.

Nghe cô nói vậy, Mộ Dạ Bạch nhìn lên, mắt lóe lên tia nhìn thú vị: “Nói vậy thì cô thường xuyên để ý xem tôi có nhà không à?”

“...” Cô thật muốn cắn lưỡi mình quá. Mặt vẫn cố gượng cười: “Bản năng, là do bản năng, vô tình nhìn thấy thôi! Thôi, ăn cơm đi, anh mau nếm thử xem mùi vị thế nào, tôi làm đại vài món thôi, ăn thử xem sao”.

Cô rất cố gắng di dời sự chú ý của anh về phía mâm cơm. Mộ Dạ Bạch cũng không nói tiếp chuyện kia nữa, gắp thức ăn cho vào miệng. Bình thường anh toàn ăn các món sơn hào hải vị, rất ít khi ăn những món cơm nhà đơn giản thanh đạm như thế này.

“Thế nào hả? Mùi vị có được không?” Mắt Cố Thiên Tầm lấp lánh chờ đợi, nét mặt đó hệt như đứa trẻ chờ được khen thưởng vậy. Dáng vẻ anh khi ăn cơm cũng thong thả từ tốn, đầy vẻ quý tộc.

Nghe cô hỏi, Mộ Dạ Bạch chậm rãi nói: “Tôi rất ít khi ăn những món đơn giản như vậy.”

Vì thế...

“Vậy tôi làm vài món khác cho anh nhé?” Cố Thiên Tầm rất muốn làm hài lòng cái dạ dày của anh, vì dù gì cũng nên cố gắng xứng đáng với việc anh hủy hẹn với đầu bếp người Pháp.

“Không cần đâu.” Mộ Dạ Bạch chặn lại đúng lúc cô đang định đứng lên, anh nhìn cô một cái, ánh mắt có vẻ sâu thẳm khác thường, cũng không biết đang nghĩ gì nữa, một lúc sau mới nói: “Tôi thấy như vậy cũng rất hay, có cảm giác bữa cơm gia đình.”

Cố Thiên Tầm khựng lại nhìn anh, nếu cô không nhìn nhầm thì vừa nãy trên mặt anh thoáng qua rất nhanh vẻ cô đơn buồn rầu.

“Anh có tâm sự gì à?” Cô ngồi xuống lại, đưa tay gắp thức ăn vào bát anh, “Dù là món ăn đơn giản, nhưng muộn như thế này rồi anh vẫn chưa ăn gì, ăn nhiều một chút vào.”

Mộ Dạ Bạch nhìn cô sâu thẳm, “Trước đây mẹ tôi cũng vào bếp nấu cơm cho tôi, nhưng từ lần trước đến giờ đã rất nhiều năm trôi qua rồi.”

Cố Thiên Tầm không ngờ anh đột nhiên nhắc đến người thân, cô ngây người ra một lát rồi hỏi tiếp: “Vậy hiện giờ mẹ anh đâu?”

“Trong bệnh viện.” Anh không hề giấu diếm nói tiếp: “Bệnh viện tâm thần.”

Giọng anh nhẹ nhàng lãnh đạm như thể không có gì, nhưng ánh mắt lại hiện rõ vẻ u buồn. Cố Thiên Tầm kinh ngạc, nói: “Xin lỗi, tôi không nên... hỏi nhiều như vậy.”

“Không có gì. Món này khá ngon đấy.” Mộ Dạ Bạch chỉ vào món thịt xào cay, khen cô một câu, rất nhanh sau đó chuyển đổi chủ đề câu chuyện.

Cô khẽ mỉm cười, đặt đĩa thịt xào cay lên trước gần anh hơn, “Vậy anh ăn nhiều hơn chút.”

....................

Bữa cơm tối khiến Cố Thiên Tầm rất vui, tuy rằng cô làm không nhiều, anh còn nói những món này đều quá đơn giản, nhưng kết quả là mỗi món anh đều ăn hết sạch bách cả đĩa.

Điều đó khiến cô cảm thấy mình có cảm giác thành công thỏa mãn.

Ăn cơm xong, Cố Thiên Tầm lại dọn dẹp lau chùi sạch nhà bếp rồi mới cầm quần áo sạch vào nhà tắm, tắm xong cô thay một bộ đồ ngủ kín đáo rồi bước ra, những sợi tóc ướt vương trên vai. Mộ Dạ Bạch lúc này đang ngồi trên sopha, nhàn tản xem tivi, nghe thấy tiếng chân cô, anh liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy thì sững người ra một lúc.

Cô vừa tắm xong, gương mặt nhỏ trắng muốt còn ửng hồng như được phủ một lớp phấn bởi hơi nước nóng. Những sợi tóc rủ xuống ôm lấy gương mặt nhỏ thanh tú của cô, không còn cảm giác nghiêm túc của cô gái công sở ban ngày nữa mà ngược lại có vẻ kiều diễm, thanh thoát của một cô gái bé nhỏ. Nhưng hơn thế... ở cô còn có vẻ quyến rũ hớp hồn người khác.

Đối với anh thì cô đúng là một tiểu yêu nữ. Cho dù cô không làm gì thì vẫn có thể dễ dàng khơi dậy con quái vật luôn được nhốt chặt trong người anh.

Không thể kiềm được mà nghĩ lại cảnh tượng mơn trớn quấn quýt đêm đó ở trong phòng tôi, Mộ Dạ Bạch cảm thấy cổ họng khô khốc, giọng anh hơi nghẹn lại, nói: “Lại đây.” Bộ dạng anh lúc này trông rất nguy hiểm.

Nguy hiểm đến mức khiến tim cô nhảy loạn lên.

Cô thấy anh lúc này giống hệt như một người thợ săn đứng trước con mồi. Nhưng ánh mắt anh, giọng nói anh giống như hoa anh túc đang mời gọi, dụ hoặc cô, khiến cô không tự chủ được mà từng bước từng bước tiến lại gần.

Lại gần rồi, Mộ Dạ Bạch đưa tay ra ôm lấy cô. Cả người cô ngồi trên đùi anh, tròn mắt kinh ngạc. Hai tay nắm chặt lấy vai anh định đứng dậy. Mộ Dạ Bạch nhìn chằm chằm vào cô một cái: “Đừng động đậy!”

“Tôi... anh đừng như vậy...” Dựa gần quá. Mà chỉ cần dựa gần vào anh là cô hoàn mất mất đi khả năng kháng cự.

Tay Mộ Dạ Bạch lần xuống lưng cô. Cô thở một cách hồi hộp, chỉ biết đơ người cảm giác sức nóng từ tay anh khiến đầu óc cô sắp hóa thành thạch cao rồi. Anh không làm gì thêm nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn cô: “Còn đau không?”

“Hả?” Cô có chút bất ngờ tỉnh lại.

Mộ Dạ Bạch ấn nhè nhẹ lên lưng cô, cô đau đến rụt người lại, thở hắt ra: “Đau quá...”

“Cô vào trong nhà tắm tự mình xức thuốc đi.” Không hiểu Mộ Dạ Bạch lôi đâu ra một lọ thuốc, cũng may mà nhà có hộp thuốc dự phòng, anh chưa dùng đến, không ngờ lại có lúc cần đến.

Nhìn lọ thuốc đó, cô hơi sững người, cảm thấy trong lòng ấm áp. Bất giác nhìn anh một lúc, ánh mắt cô chan chứa những cảm xúc khác lạ. Mộ Dạ Bạch nhíu mày: “Còn không mau đi, hay là để tôi xức cho cô nhé?”

“Không phải, tôi...” Cô đỏ bừng mặt, lập tức đứng dậy khỏi đùi anh, vồ lấy lọ thuốc rồi đi thẳng về phía nhà tắm.

Cố Thiên Tầm cúi người xức thuốc lên lưng, thuốc có tính hàn hơi lạnh lạnh, nhưng tim lại cảm thấy ấm áp không nói nên lời. Nếu thật sự như Cảnh Nam Kiêu nói, anh ta chỉ muốn chơi đùa với mình mà thôi, thì chẳng có lẽ anh ta chơi đùa mà cũng hao tâm tốn sức như vậy?

Bước ra khỏi phòng tắm, thấy anh đang lật giở tài liệu công ty của cô. Dưới ánh đèn chỉ thấy được khuôn mặt góc nghiêng của anh, đôi lông mày cau lại, có phần nghiêm nghị. Bộ dạng anh lúc làm việc luôn có cảm giác nghiêm túc hơn bình thường.

“Mộ Dạ Bạch.” Cô khẽ gọi anh một tiếng rồi bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh, tựa lưng vào ghế sopha, đưa tay mở máy tính trên bàn.

“Sao thế?” Anh vẫn đang cúi đầu.

“Sao anh lại tốt với tôi như vậy?” Cô đột nhiên hỏi.

Mộ Dạ Bạch hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Thấy cô đang nhìn mình, anh nheo nheo mắt, “Cô không biết lý do tại sao à? Nhìn cô đâu ngốc như vậy nhỉ?”

“Nếu tôi không ngốc, sao có thể chịu đựng được Cảnh Nam Kiêu hai năm chứ?”

Mộ Dạ Bạch cười lên một tiếng, “Đó không phải là ngốc, mà là ngu. Ngu đến cảnh giới rồi!”

Mặt cô tối sầm lại, nhưng vẫn không quên quay lại chủ đề câu chuyện. “Nói thật đi, có phải anh đối với tất cả phụ nữ đều tốt như vậy không?”

Mộ Dạ Bạch quay đầu nhìn cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tôi còn có người phụ nữ nào khác sao?”

“Có!” Cô đáp luôn không nghĩ ngợi. Sắc mặt anh không thay đổi, “Vậy cô nói xem.”

“Cô gái thiết kế căn nhà này, anh đối với cô ấy rất tốt phải không?” Cô nhìn anh chăm chú, dường như rất quan tâm đến câu trả lời của anh.

“Đúng là rất tốt, nhưng đó không phải cô gái nào cả, mà là mẹ tôi.” Mộ Dak Bạch nhìn quanh căn phòng, “Khi tôi mua căn nhà này thì mẹ tôi đã ở trong viện rồi. Mẹ tôi là người rất yếu đuối, mẫn cảm lại lãng mạn, bà ấy luôn mong muốn được sống cùng bố tôi dưới một căn nhà trong mơ như thế này, chỉ tiếc là...”

Nói đến đây, anh chợt im lặng không nói tiếp nữa. Nét mặt hiện rõ vẻ u buồn, nhưng rất nhanh sau đó đã che giấu nó đi, chỉ nói: “Tôi muốn sau này đón mẹ ra viện sẽ sống ở đây.”

Cố Thiên Tầm lại một lần nữa kinh ngạc. Người phụ nữ mà anh nói hóa ra lại là mẹ anh. Vì vậy... mình lại mất mặt thêm lần nữa.

“Sao hả? Câu trả lời này cô hài lòng chưa? Còn muốn hỏi thêm gì nữa không?” Anh hơi nheo mắt.

Cố Thiên Tầm hơi lúng túng giây lát, có cảm giác như anh đang dỗ dành cô người yêu ghen tuông. Cô khẽ ho một tiếng, nhìn anh nghiêm túc, “Mộ Dạ Bạch, nếu như anh chỉ muốn chơi đùa với tôi, chọc cho tôi vui, xin anh về sau đừng đối tốt với tôi như vậy nữa, tôi sợ mình sẽ hiểu lầm.”

Cô cũng sợ mình sẽ đắm chìm trong thứ tình cảm đó, kết quả sẽ khiến mình chết không đất chôn.

Mộ Dạ Bạch ngẩng đầu lên, ngồi xích lại gần cô, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở của anh phả vào mặt cô, “Cô cảm thấy chỉ là hiểu lầm sao?”

“Những lời Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam nói không sai, giữa tôi và anh không thể có kết quả được. Chúng ta...ưm...”

Giọng cô nghẹn lại, không thể nói tiếp được nữa. Môi và lưỡi đã bị anh ngậm chặt, tay anh luồn vào trong mái tóc ướt của cô, đỡ lấy đầu cô, không cho cô bất cứ cơ hội nào lùi ra. Cố Thiên Tầm giãy giụa trong giây lát, rồi sau đó dần dần quên đi bản thân mà hòa vào nụ hôn của anh. Ngón tay cô bất lực, tóm lấy tay áo anh, hôn đến mức hai mắt mờ lại, hơi thở loạn nhịp cùng hơi thở của anh.

“Đây là sự trừng phạt cho việc cô bỏ lại tôi tối nay.” Mộ Dạ Bạch lùi lại một chút, nghẹn giọng lên tiếng. Ánh mắt rực lửa, nhìn chằm chằm vào cô. “Đợi cô ly hôn xong, tôi sẽ lập tức chiếm lấy cô!”

Câu nói này khiến Cố Thiên Tầm đỏ bừng mặt, cảm thấy toàn thân nóng ran. Anh ta thật bá đạo! Dường như không thèm hỏi xem ý kiến của cô thế nào. Nhưng cô lại không hề cảm thấy phản cảm...

“Anh...tôi đi rửa mặt.” Cô nói xong liền đứng dậy.

........

Sau đó....

Không khí đầy dụ hoặc đó cứ lan dần trong không khí. Cố Thiên Tầm rất cố gắng để mình tập trung vào công việc, nhưng cứ nghĩ đến câu nói cuối cùng của anh, lại không theo sự điều khiển của não bộ nữa mà thần người ra. Trong lúc cô ngây người ra nghĩ ngợi lung tung, Mộ Dạ Bạch cuối cùng không kiềm được nhìn cô một lúc rồi đột nhiên nói: “Thời gian của tôi không có nhiều, tôi không rảnh rỗi mà chơi trò chơi tình cảm như cô nghĩ.”

Cố Thiên Tầm sững người ra một lúc, không quay đầu lại mà chỉ nhìn vào màn hình máy tính, nhưng môi lại khẽ mỉm cười, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, nhẹ nhõm.

“Có phải cô và những người khác trong nhóm làm việc rất không hòa hợp không?” Anh đột nhiên đổi chủ đề, mắt vẫn nhìn những tài liệu trên tay, lông mày cau lại.

“Sao anh biết?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Những tài liệu của bên nhà máy mà cô còn phải tự mình đi lấy, thời gian hàng ngày của cô đều lãng phí vào những chuyện nhỏ nhặt này?” Anh chỉ vào những giấy tờ trên tay.

Nhắc đến công việc, cô cảm thấy buồn bực.

“Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng điều chỉnh lại cho ổn thỏa. Đảm bảo hoàn thành tốt nhiệm vụ mà anh giao cho.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cố Thiên Tầm chu môi, “Chính chuyện tôi và đồng nghiệp đến Hoàn Vũ của anh họp lần trước, kết quả anh mở mắt cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái là gì?”

Nhắc đến chuyện đó, giọng cô trách móc ai oán đến mức bản thân cũng không nhận ra, như đang hờn dỗi anh. Mộ Dạ Bạch đằng hắng một tiếng: “Tôi tưởng là ai đó càng muốn giữ khoảng cách với tôi đấy chứ.”

Cô biết anh vẫn còn giận những lời cô nói nói lần trước ở buổi dạ tiệc.

“Dù gì thì mọi người đều thấy là tôi đột nhiên thất sủng rồi, giám đốc dự án này cũng không phải là ngoài tôi ra không ai đảm nhận được. Chỉ cần làm cho tiến độ dự án chậm lại, tôi không thể hoàn thành đúng thời hạn được, đến lúc đó tự nhiên sẽ phải thay người thôi.”

“Cô có thể giải quyết được không?” Nếu như cần anh ra tay giúp đỡ vậy thì chuyện này không còn gì đơn giản hơn nữa rồi. Chỉ cần một câu nói của anh là lập tức những khó khăn này sẽ biến mất hoàn toàn.

“Ừm, tôi có cách. Ngày mai tôi sẽ giải quyết ngay. Đêm nay tôi sẽ làm xong mọi việc, đợi cuộc họp ngày mai, cho bọn họ một bài học.”

Lúc cô nói đến chuyện này, sắc mặt đầy khí thế, tự tin, cả người cô đều sáng rỡ, ánh mắt lấp lánh. Mộ Dạ Bạch đột nhiên cảm thấy rất hiếu kỳ, không biết cô sẽ làm thế nào để dạy cho đám người đó một bài học đây.

“Nếu giải quyết được thì mau làm cho ổn thỏa, không được để ảnh hưởng đến tiến độ của dự án.” Mộ Dạ Bạch gõ nhẹ tập tài liệu vào đầu cô, ý bảo cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, anh nghiêm túc nói: “Đừng để người khác cho rằng mắt nhìn người của tôi kém đấy!”

Mắt nhìn người kém?

Cố Thiên Tầm đột nhiên nhớ lại, nếu như anh thật sự chọn một người phụ nữ đã có chồng như cô thì chắc những người khác cũng sẽ nói mắt nhìn người của anh có vấn đề!

Tâm trạng vui vẻ ban nãy không tránh khỏi trầm lắng đi phần nào. Cô không nói thêm gì nữa mà chú tâm vào công việc.

Mộ Dạ Bạch từ đầu đến cuối ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng cô có gì thắc mắc, chỉ cần ngẩng đầu hỏi anh, anh liền lập tức trả lời, vì vậy công việc trở nên trôi chảy hơn rất nhiều.

Cố Thiên Tầm vốn dự định làm xong việc sẽ về nhà mình ngủ, nhưng kết quả là gõ bàn phím rồi ngủ gục trên bàn lúc nào không hay.

Anh cúi xuống nhìn cô, cô thật sự là đã mệt rồi, khuôn mặt ngủ say vẫn mang vẻ mệt mỏi rõ rệt. Mộ Dạ Bạch nhìn cô suy nghĩ gì đó, rồi với tay tắt máy tính, quay người ôm bổng cô lên.

Người bị lay chuyển khiến cô khẽ giật mình, lẩm bẩm gì đó một tiếng, gương mặt nhỏ rúc vào lòng anh, ngủ tiếp. Lần này ngủ yên ổn vô cùng, giống như tìm được một bến bờ ấm áp, an yên khiến cô yên tâm co người vào lòng anh.