“Mộ tổng, chuyện này...” Vượng Thần cũng không ngờ vừa đến đã gặp phải cảnh tượng như vậy, phút chốc trở nên lúng túng ngại ngùng.

Mộ tổng?

Mọi người đều nín thở, cảm giác thời gian đóng băng lại.

Cái người đàn ông chỉ đứng yên đó thôi cũng lấp lánh hào quang này... chính là Mộ Dạ Bạch sao? Không hói đầu? Cũng không bụng phệ?!

Nếu Cố Thiên Tầm quả thật có quan hệ mờ ám với anh ta... vậy thì cô đúng là số đỏ quá chứ?! Đã có một Cảnh Nam Kiêu rồi, giờ lại thêm một Mộ Dạ Bạch nữa, thật khiến cho người ta ghen tỵ đố kỵ!

Cố Thiên Tầm cũng quay lại nhìn anh, ánh mắt anh nhìn lướt qua mặt cô sau đó dừng lại ở bàn tay bị bỏng đỏ của cô.

Mặt anh tối sầm lại, nói: “Nếu như hai bên đã không thống nhất được ý kiến, vậy thì tôi nghĩ là chúng ta có hợp tác cũng không có được kết quả tốt đẹp gì đâu.”

Câu nói này rõ ràng có ý muốn hủy hợp đồng! Mà hợp đồng lại còn chưa ký!!!

Nhận được tín hiệu của Boss, Ngô Ca trong lòng thầm kêu khổ, vội cười giải hòa: “Mộ tổng, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là đang điều chỉnh một chút thôi, chứ không hề có ý nào khác với ý của anh. Chúng tôi đều cảm thấy Cố Thiên Tầm là người rất thích hợp đảm nhiệm vị trí phụ trách dự án. Mọi người nói xem có phải vậy không?”

Lúc này thì để giữ được dự án, còn ai dám hó hé gì nữa. Mọi người ai nấy đều gật như đập tỏi, “Vâng vâng vâng, Cố Thiên Tầm là người rất có thực lực.”

“Vậy sao?” Mộ Dạ Bạch cúi đầu nhìn Hà Tâm Nhu một cái, bàn tay cầm cốc cafe của Hà Tâm Nhu giật thột, cả người trỏ nên căng thẳng.

“Hình như bà cô này không nghĩ như vậy thì phải.”

Cố Thiên Tầm cảm giác như bị chấy cắn trên đầu, cái tên Mộ Dạ Bạch này rốt cuộc định làm gì đây hả! Bọn họ vốn đã lời ra tiếng vào về mối quan hệ mờ ám giữa cô và anh ta, giờ thì vui rồi, anh ta vừa xuất hiện một cái thì như một nhát búa giáng xuống tường, khiến những lời đồn thổi đấy trở thành chắc như đinh đóng cột!

Dưới áp lực từ phía Boss và Vượng tổng giáng xuống cùng một lúc, Hà Tâm Nhu cho dù có căm tức như thế nào thì giờ phút này cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Cô ta bỏ cốc xuống bàn, đứng trước mặt mọi người, nói có phần miễn cưỡng: “Mộ tổng hiểu lầm rồi, tôi và Thiên Tầm từng là đồng nghiệp lâu năm, vì vậy tôi hiểu rất rõ năng lực của cô ấy, tôi tin rằng cô ấy tuyệt đối đủ tư cách để làm người phụ trách.”

“Ồ?”Mộ Dạ Bạch đáp một tiếng bâng quơ, khiến tim Hà Tâm Nhu như muốn nhảy ra ngoài.

“Vậy vừa lúc nãy là ai nói giữa tôi và Cố Thiên Tầm có quan hệ mờ ám nhỉ?”

Ngữ khí của anh không nạt nộ không giận dữ mà lại đầy uy nghiêm khiến tất cả mọi người đều run sợ.

“An Nhã, Chu Linh! Hai người mau xin lỗi Mộ tổng ngay!” Ngô Ca hiểu ý lập tức ra lệnh.

Hai người trong lòng khó chịu nhưng đành đè nén lại, không dám thể hiện ra, đưa mắt nhìn nhau một cái rồi cúi đầu bước ra từ trong đám người, “Mộ tổng, xin anh thứ lỗi, chúng tôi... chúng tôi chỉ là buột miệng nói bừa vậy thôi. Anh là quân tử không chấp kẻ tiểu nhân...”

Mộ Dạ Bạch mím môi không đáp lại, chỉ nhìn sang Cố Thiên Tầm, như muốn hỏi ý kiến của cô.

Cố Thiên Tầm im lặng.

Chu Linh và An Nhã ho khan một tiếng, ngượng ngùng nhưng đành mặt dày mở miệng: “Thiên Tầm, cô tốt bụng độ lượng... đừng chấp bọn tôi nhé....”

Cố Thiên Tầm bất giác nhìn sang Mộ Dạ Bạch, phát hiện anh ta căn bản không thèm để ý gì đến mọi người xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào mình. Cô đỏ bừng mặt nhìn sang chỗ khác, cảm giác mình rất không tự nhiên, lập tức gật đầu, “Tôi không để bụng đâu, mọi người đều là đồng nghiệp cả, cãi cọ ồn ào chút cũng là chuyện thường.”