Nghiêm Thục Mĩ đứng dưới trời nắng chói chang mà sao vẫn thấy rét lạnh. Mặt tái mét, như không còn chút máu, đầu óc trống rỗng.

Lưu Dư là vị hôn thê của Tổng giám đốc? Sao lại có thể?

Cô rốt cuộc đã làm cái gì?

Làm như không thấy mọi ngưofi trên đường chỉ trỏ, cô nắm chặt hai tay thành đám, không chỉ cố gắng trấn tĩnh, mà để dịu đi cảm giác không cam chịu.

Cô vì Lưu Dư mà bị đuổi việc!

Cái loại chuyện này sao có thể xảy ra với cô!?

Cô không cam lòng!

Trừ bỏ trẻ tuổi, đáng yêu, nhỏ nhắ, và được lòng người, cô ta còn có gì mà so được với cô? Vi sao mọi yêu đều yêu quý con nhỏ đó? Thậm chí cả Tổng giám đốc cũng bị nó mê hoặc?

Từ sau khi có con bé đó, cô bị mọi người quên lãng, tuy cô không quen nhiều người, nhưng đồng nghiệp cũng có lúc gặp cô tán phét, các lãnh đạo cũng thi thoảng mở miệng khen cô đôi lần. Nhưng từ khi có Lưu Dư, đồng nghiệp bị nó cướp đi, đến lời khen ngợi của sếp cũng thành khuyên răn, muốn cô học cái đối nhân xử thế từ Lưu Dư.

Học hỏi? Dựa vào cái gì? Cô ta khi ra ngoài làm việc, đến bảng 26 chữ cái tiếng anh còn không thuộc, sao cô phải học hỏi kẻ dưới như nó chứ?

Ngay từ lần đầu gặp, cô đã căm ghét nó, hiện nghĩ lại, có lẽ cô sớm biết nó sẽ đẩy cô vào tình cảnh mất việc.

Dù biết mọi việc đã xảy ra, nhưng cô không cam tâm!

Hai tay nắm thành đấm, đôi mắt hừng hực ngọn lửa căm hờn.

Khương Khắc đuổi việc Nghiêm Thục Mĩ khiển cách sau, Lưu Dư cứ than ngán thở dài.

” Anh không nên làm thế.”

” Cô ta đã làm như vậy, em còn mở miệng xin?” Cơ tức của anh còn chưa tiêu đâu.

” Em không phải định xin cho chị ấy, nhưng có vẻ như anh làm hơi quá.”

” So với việc bị đuổi của em lúc trước, lần này chẳng phải nói cô nàng kia phạm phải tội ác tày trời sao? nah không biết là như thế ‘hơi quá’ đấy.”

” Nhưng……”

” Không bàn nữa.” Khương Khắc ngắt lời cô,” Lại đây.” Anh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Lưu Dư lập tứctừ ghế sofa đơn, nhảy sang ngồi cạnh.

” Cho anh xem mông.” Anh mở miệng.

” A?” Cô ngơ ngẩn, khuôn mặt ửng hồng.” Sao anh….. Sao anh…..”

” Ngã đau không? Cho anh xem.”

Xem mông?

Làm ơn, sao lại làm mấy chuyện này?

” Em không sao.” Cô lắc đầu, xua tay.

” Thẹn gì? Cơ thể em có chỗ nào anh chưa nhìn?” Khương Khắc nhíu mày.

Lưu Dư hờn dỗi. trừng mắt, hỏi lại.” Vậy giờ em bảo anh cởi quần, anh làm được không? Chẳng phải em cũng nhìn hết rồi sao?”

Anh ngớ người, mắt lóe lên.” Muốn cởi quần anh? Quá tốt.” Anh lập tức trả lời, đứng lên chuẩn bị rút thắt lưng.

Lưu Dư ngẩn ngơ, vội vàng kéo anh ngồi xuống sofa, cười.

” Trời ạ, anh đừng đùa được không?” Anh nghĩ cái gì vậy, Đại sắc lang!

Nụ cười mê người kia khiến Khương Khắc bỗng chốc mềm dịu hơn, anh cúi đầu, hôn leen khóe môi đang nở.

Hai người lưu luyến ôm hôn, Lưu Dư mặt đỏ tim đập, hít thở dồn dập.

” Ha…..”

” Chúng ta nên dùng cơm.”

” Nhưng anh muốn ăn…..” Giọng khàn khàn.

Lưu Dư đỏ mặt, tim đập thình thịch.

Cái đồ ngốc này, anh có nhớ hai người đang ở đâu không? LÀ văn phòng ak~ Đã vậy còn có cả đống người ở bên ngoài nữa!

Không được, nếu chiều theo ý anh ấy, ở trong văn phòng này….. Vậy sao cô còn mặt mũi nào mà rời khỏi đây?

” Không, em đói! Muốn ăn cơm!” Cô nũng nịu.

Khương Khắc than nhẹ, đứng dậy, kìm nến dục vọng,

” Đi thôi.” Anh đứng dậy.

Lưu Dư cong môi cười, cầm tay anh, đứng dậy.

” Muốn ăn cái gì?”

” Ở gần đây có món gì ngon?”

” Có cửa hàng đồ ăn khá hấp dẫn.” Anh trả lời.

” Tiệm mỳ?”

” Món nướng khá ngon.”

” Thật? Em muốn ăn!”

Khương Khắc mỉm cười gật đầu.

Không để ý phản ứng đầu kinh ngạc của các đồng nghiệp, hai người tay trong tay, tình nùng mật ý rời Công ty.

Biết Khương Khắc bận rộn, Lưu Dư cùng ăn với anh, rồi mượn cớ hẹn với Vu Hàn, tự gọi taxi trở về.

Không có việc gì cô nghĩ ngợi vẩn vơ, cuối cùng quyết định đến tiệm mỳ Khúc Thiến mở.

Khi ấy đã gần 3h chiều, cửa hàn dường như đang trong lúc nghỉ ngơi, Lưu Dư lách qua khe cửa cuốn, tiến vào trong.

Trong tiệm, Khúc Thiến cùng Vu Hàn đang coi TV, vừa gói sủi cảo, còn một bên, Tiểu Cương đang ngồi tô màu.

” Hi, cần giúp không?”

” Tiểu Dư? Sao rảnh mà đến đây?” Vu Hàn cười.

” ĐỪng có coi em như người bận rộn được không?” Cô ddi vào bồn rửa tay, rồi đi ra, chuẩn bị giúp gói sủi cảo.

” Đã dùng cơm chưa? Đói thì để chị nấu?” Khúc Thiến hỏi.

” Em no rồi, dùng xong bữa với Khương Khắc là em đến.” Cô xé giấy, lau tay, bắt tay làm việc.

” Còn thời gian cùng ăn cơ à, chẳng phải gần đây nhiều việc lắm sao?” Vu Hàn hỏi.

” Chị Vu Hàn, sao chị biết?” Lưu Dư kinh ngạc.

” Không xem TV?”

” A?”

” Không phải cách đây ít lâu, Công ty cậu ta vừa phát hành sản phẩm mới sao? Hơn nữa, hình như cũng vừa sát nhập một Công ty nhỏ, mấy hôm nay thời sự kinh tế đầu nói về cái này.”

” A? Anh ấy còn lên TV?” Lưu Dư kinh ngạc.

” Không biết? Không chừng giờ chuyển kênh thời sự, cậu ta cũng xuất hiện đấy!” Vu Hàn nói.

” Thật? Em muốn xem, muốn xem!” Cô hưng phấn kêu gào.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy Khương Khắc lúc lên TV như thế nào, có phải cũng đẹp trai như lúc ở ngoài? Hay là nam tính hơn nữa?

Đôi mắt lóe sáng chờ mong.

Khúc Thiến liếc nhìn, mỉm cười, chuyển kênh.

‘ Người giàu đứng thứ 24, Tiêu Tư Lindsey hôm qua xuất hiện trước công chúng……”

Tiếng TV lan rộng khắp cửa tiệm rộng 10 m2.

‘ …… Căn cứ vào tin tức của phóng viên, vị phú hào này đến chỉ để du lịch chứ không phải vì bất kỳ công việc nào, cho nên cũng không muốn nhận lời gặp gỡ các nhà kinh tế, tài chính.’

‘ Tiêu Tư Lindsey đã 34 tuổi, dựa theo ưosc tình, ngài giá trị đến 2000 triệu $, là vị Tổng giám đốc nổi tiếng hoàn cầu. Ngài……’

” 2000 triệu? Wa, đắt thế, đã thế còn giáu thứ 23, khủng bố!” Lưu Dư nhận xnhịn không được chậc thanh lắc đầu.

” Có gì đáng nói, Khương Khắc cũng có giá vài trăm triệu.” Vu Hàn nói.

” Cái gì?! Vài trăm triệu?!” Lưu Dư khó có thể tin hét lớn.

” Không biết sao?”

Lưu Dư lắc đầu, đầu thiếu chút nữa bị trật.” Em không biết.”

Cô chỉ biết anh là Tổng giám đốc, hẳn là có tiền, không gnờ cũng đắt giá thế! Khoa trương quá không?!

” Thật?” Vu Hàn giễu cợt.

” Thế càng chứng tỏ, em thích anh ấy không vì tiền tài sao?” Lưu Dư phản bác.” Thấy em nói đúng không, chị Thiến tỉ?”

Cô nhìn Khúc Thiến, chỉ thấy cô ngơ ngác nhìn màn hình, nắm tay tay chiếc sủi cảo mới gói một nửa, ngồi im không nhúc nhích, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

” Chị Thiến?” Cô chạm nhẹ vào chị, hỏi.” Sao, nghĩ gì?”

Khúc Thiến lắc đầu.” Không có gì.” Khuôn mặt mờ mịt, lại có chút hoảng loạn, bởi vì, chị không ngờ là còn có thể nhìn lại gương mặt ấy.

Hắn ta sao lại đến Đài Loan?

Đương nhiên, chị không ảo tưởng là anh ta vì chị, nếu như anh ta còn có tình cảm, thì 4 năm trước đã không bỏ chị mà đi, để rồi đến giờ mới đuổi theo.

Hẳn là anh ta phải quên chị từ lâu, mà chị cúng chẳng còn muốn nhớ gì về người ấy nữa……

” Chị Thiến?”

” A?”

Không nói gì, cứ để tâm thần bay đi nơi nào đó, Khúc THiến đã hai lần bị Lưu Dư gọi giục rồi, có vẻ cảm thấy không được tự nhiên, mà lại lếc nhìn có người bước vào tiệm.

” Xin lỗi, cửa tiệm đang trong giờ nghỉ, không bán.” Chị mở miệng.

Vu Hàn, Lưu Dư cũng quay đầu nhìn lại.

” Chị Thục Mĩ?” Lưu Dư thốt lên, vẫn chưa bỏ thói quan xưng hô ở nhà xưởng.” Sao khéo thế, chị lại đến đây?” Cô đứng dậy.

Nghiêm Thục Mĩ không trả lời, đột nhiên, rút con dao gọt hoa quả từ cái túi xách, vọt chạy đến Lưu Dư.

” Cẩn thận!” Vu Hàn kinh hoàng thét lên.