Đông Phương Thiên Nhật ngày càng cảm nhận mình có tình cảm với Tăng Khả Tuệ nhiều hơn và cũng có một tình cảm đặc biệt nào đó dành cho tiểu Nam .

Đã hơn một tháng trôi qua chủ nhật tuần nào anh cũng đến đưa tiểu Nam đi chơi và ăn uống.

Tăng Khả Tuệ vì chìu lòng của tiểu Nam nên cũng để cậu bé đi cùng anh.

Tăng Khả Tuệ đang ngồi ở sofa phòng khách cùng Lưu Hương Nghi , cả hai vừa ăn trái cây vừa tâm sự .

" Mình cũng không thể hiểu nỗi cái tên đó là một Nhiếp tổng nỗi tiếng lừng danh mà lại bị điên.

Mình đã từ chối rất nhiều lần nhưng cứ thích đeo bám " Lưu Hương Nghi khó chịu nói

" Người ta là Nhiếp tổng đấy sao cậu không thử tìm hiểu "

" Thôi đi , mình muốn có cuộc sống bình thường thôi , mình không muốn sống trong lo lắng "

" Lo lắng gì chứ , nếu bản tính ngoại tình thì sẽ ngoại tình , còn nếu người đó chung tình thì dù phụ nữ bên ngoài có cởi sẵn leo lên giường thì cũng sẽ không bao giờ ngoại tình "

" Cậu nghĩ anh ta là người ngoại tình hay chung tình "

" Cậu phải tìm hiểu mới biết được , cứ cho nhau cơ hội "

" Hazz vậy sao cậu không cho ai cơ hội hết vậy? "

" Mình thì khác , mình thấy cuộc sống của mình bây giờ rất tốt "

" Chẳng lẽ cậu cứ như thế này suốt đời sao? "

" Rất có thể "

" Khả Tuệ à bây giờ y học rất phát triển cậu cứ mở lòng với một người , rồi cùng người đó cố gắng "

" Chuyện đó cũng là một phần thôi , phần lớn là mình muốn dành tất cả tình yêu cho tiểu Nam "

" Nhưng cậu không thể gồng mình sống mãi được , cậu cũng cần có người bảo vệ chăm sóc "

" Được rồi , cậu nói nhiều quá " Cô lấy miếng táo nhét vào miệng Lưu Hương Nghi

" Ủa tiểu Nam làm gì trong phòng mà không thấy ra đây ?"

" Thằng bé đi chơi rồi "

" Hả ? đi với ai ?"

" Ờ thì ...."

" Thì ?"

" Là Đông Phương tổng "

" Cái gì? " Lưu Hương Nghi nhảy dựng lên

" Cậu làm quá vậy? " cô cười

" Tại sao Đông Phương tổng lại chở tiểu Nam đi chơi ?"

" Mình cũng có biết đâu ? hai người đó rất thích nhau "

" Đông Phương tổng có ý với cậu sao? "

" Không phải đâu , anh ta là thật lòng thích tiểu Nam.

Mình nhìn thấy ánh mắt khi anh ta nhìn tiểu Nam rất chiều mến yêu thương, không giống như lợi dụng"

" Hả? không phải trên báo viết anh ta là người lạnh lùng và không gần nữ sắc sao ?"

" Không gần nữ sắc chứ đâu có không gần trẻ con đâu " Cô bật cười lớn

" Nhưng mà mình không hiểu tại sao anh ta lại thích tiểu Nam ? nếu anh ta muốn có con hàng tá người tình nguyện sinh con cho anh ta "

" Con trai mình đáng yêu thôi "

......................

Đông Phương Thiên Nhật chở tiểu Nam đi chơi đến 8h tối mới về nhà , vì đi chơi mệt nên tiểu Nam đã ngủ gật trên vai anh .

" Sao lại về trễ như vậy? " Cô nhíu mày khi nhìn thấy tiểu Nam ngã vào vai anh ngủ

Đông Phương Thiên Nhật đặt tiểu Nam xuống giường mới quay qua nhìn cô

" Tại chơi vui quá nên quên "

" Phiền anh quá chủ tịch "

" Tôi là muốn chơi cùng tiểu Nam "

Tăng Khả Tuệ gật đầu đi ra ngoài , anh thấy vậy cũng đi ra cùng cô .

" Chủ tịch anh về nghĩ ngơi đi , phiền anh cả ngày rồi"

" Em đuổi tôi sao? "

" Không có "

" Khả Tuệ em đủ thông minh để nhận thấy tôi có ý với em mà "

" Chủ tịch anh đừng nói nữa " Cô quay sang hướng khác

" Tại sao không được nói ?"

" Giữa tôi và anh là hai thế giới khác nhau , anh cao cao tại thượng còn tôi thì sao ? tôi là mẹ đơn thân "

" Tôi không quan tâm , có phải em vẫn còn yêu ba của tiểu Nam nên mới từ chối tôi phải không? "

Tăng Khả Tuệ bắt ngờ vì câu hỏi của Đông Phương Thiên Nhật , ba của tiểu Nam là ai cô còn không biết thì làm sao mà yêu được

" Tại sao em lại vẫn yêu một người làm cho em đau khổ , làm cho em một mình nuôi con như thế này , làm cho tiểu Nam thiếu vắng tình thương của ba để thằng bé mặc cảm với bạn bè "

" Tôi không yêu ai cả , cuộc sống của hai mẹ con tôi bây giờ rất tốt "

" Tốt sao? em có biết thằng bé mong muốn có ba như thế nào không? em có biết tiểu Nam đi học bị bạn bè trêu chọc là không ba không ? tiểu Nam không dám nói với em là vì sợ em buồn "

Tăng Khả Tuệ bật khóc với câu nói của Đông Phương Thiên Nhật .Thật ra tiểu Nam đã tâm sự với anh tất cả mọi thứ.

Thằng bé còn nói từ khi sinh ra tới bây giờ vẫn không thấy mặt ba và không biết ba là ai .

" Vậy thì sao? "

" Tôi có thể yêu thương chăm sóc cho hai mẹ con em , tôi thề tôi thương tiểu Nam là thật lòng chứ không phải lợi dụng thằng bé để lấy tình cảm của em.

Nếu em chấp nhận tình cảm của tôi , tôi đảm bảo với em tôi sẽ coi tiểu Nam như con ruột của mình mà chăm sóc, khi chúng ta kết hôn tôi sẽ đổi họ cho thằng bé và nếu tiểu Nam thích ngành kinh tế nó sẽ là người thừa kế của Đông Phương thị "

" Chủ tịch anh không hiểu đâu " cô lắc đầu cười nhạt

" Phải , tôi chỉ hiểu là em không thích tôi.

Tại sao vậy ? em cho tôi một lí do đi?"

" Đơn giản là không thích , tình cảm của tôi đã đặt hết lên người tiểu Nam "

" Không phải em đặt hết lên người tiểu Nam mà là em vẫn còn lưu luyến người cũ , em muốn chờ ba tiểu Nam về phải không? "

" Tôi không có "

" Vậy tại sao em không mở lòng với tôi? "

" Bất kỳ ai cũng vậy , không phải riêng anh đâu "

" Được , nếu em nói em không còn thương ba tiểu Nam nữa thì tôi sẽ theo đuổi em đến khi nào em chấp nhận tôi thì thôi "

" Đông Phương Thiên Nhật anh không cần làm như vậy đâu , tôi đã nói tôi sẽ sống như vậy với tiểu Nam , tôi có kinh tế , tôi có thể lo cho tiểu Nam mà không cần bắt kỳ ai "

" Vậy em có cho tiểu Nam một người ba không? em có cho nó một gia đình hoàn chỉnh không ? thứ tiểu Nam cần không phải là tiền mà là ba , là một gia đình có ba và mẹ "

" Đông Phương Thiên Nhật làm ơn đi , đừng nói nữa " Cô hét lên

" Được , tôi sẽ không nói nữa nhưng tôi sẽ dùng hành động để chứng minh với em rằng tôi thích em và thật lòng thương tiểu Nam "

Đông Phương Thiên Nhật nói xong rồi bỏ ra về để Tăng Khả Tuệ ở đó.

Cô gục xuống ôm gối của mình , nếu như cô vẫn còn trong sạch ,nếu như cô không vì tiền mà bán thân thì chắc chắn bây giờ cô sẽ đáp lại tình cảm của anh.

Mọi khi cô nhớ về đêm kinh hoàng của 5 năm trước cô còn cảm thấy bản thân mình dơ bẩn , có thể trao thân cho một người xa lạ chỉ vì tiền .

Tăng Khả Tuệ bật dậy chạy vào với tiểu Nam khi nhớ về lời nói lúc nãy của Đông Phương Thiên Nhật , cô nhìn thằng bé ngủ say trên giường mà bật khóc , thằng bé muốn có ba và muốn biết ba mình là ai nhưng đến cô còn không biết thì làm sao tiểu Nam biết được .

" Mẹ xin lỗi con , Thiên Nam ".